Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2884: Sự vùng dậy của Minh Vương Nhĩ Ha (2)

Notice: Undefined offset: 209
- Ai nha… đừng nói những chuyện này, trước tiên để bản vương xem xem… Chậc chậc, những lão tặc Cổ Tộc phản bội đó đều đến đông đủ rồi.
Không biết từ khi nào trong tay Minh Vương Nhĩ Ha đã biến ra một thanh que cay, ngậm ở trong miệng, ngược lại mang theo vài phần lưu manh.
Hồi phục tu vi, dẫn động cung Thiên Thần Sinh Mệnh, trí nhớ của Minh Vương Nhĩ Ha cũng khôi phục lại.
Giờ phút này, tuy hắn ta vui cười mắng giận nhưng ánh mắt khi nhìn những Thiên Thần Thượng Cổ này đều lạnh lùng, tràn ngập sát khí.
- Rút lui!
- Chúng ta không địch lại hai vị Thiên Thần Đương Đại… Mau rút lui!
Các Thiên Thần Thượng Cổ lần lượt nhìn nhau rồi sau đó không một chút do dự nào mà xoay người rời đi.
Ầm!
Khí tức Pháp Tắc khủng bố dâng lên, bọn họ như hóa thành lưu quang bắn về bốn phương tám hướng mà đi.
Sự trói buộc của Thiên Thần Cung thật sự là quá lớn!
Minh Vương Nhĩ Ha vuốt ve đóa hồng có gai trong tay, ánh mắt mê ly, khóe miệng ngậm que cay hơi nhếch lên.
- Bản vương… để các ngươi đi chưa?
- Còn có ngươi nữa… Phải, chính là tên cầm kiếm kia… Chém bản vương nhiều kiếm như vậy, có phải rất sảng khoái hay không?
- Bây giờ đến lượt bản vương được sảng khoái rồi…
Minh Vương Nhĩ Ha cười nhạt một tiếng.
Sau đó ngón tay vân vê đóa hồng trên tay, hoa hồng liền xoay tròn rồi bay ra.
Ông…
Cánh hoa vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống.
Toàn bộ Thiên Thần Cung đều được ánh sáng màu trắng chiếu rọi, vô số cánh hồng màu đỏ rượu rơi vương vãi xuống…
Hình ảnh này… có chút đẹp.
Cẩu gia im lặng.
Đúng là chỉ được cái vẻ bề ngoài! Tại sao nó không sớm nhận ra chứ, tích cách vô lại của Thiên Thần Sinh Mệnh và Nhĩ Ha thật sự quá giống nhau!
- Tất cả ở lại cho ta, đừng giữ lại tên trợ thủ nào cho lão tặc Luân Hồi… Hỗn Độn bây giờ cần phải được thanh tẩy!
Cẩu gia nói.
Vừa dứt lời.
Thân hình đã hóa thành một luồng sáng mà bắn ra.
Linh Lung Cẩu Trảo trực tiếp đánh ra.
Ánh mắt của một vị Thiên Thần Thượng Cổ ngưng tụ lại, lập tức đánh trả lại, cùng va chạm vào một chưởng của Cẩu gia.
Khù khụ.
Vị Thiên Thần Thượng Cổ này trực tiếp bị đập bay ngược ra, liền thổ huyết.
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không có trận pháp áp chế, Cẩu gia có thể nhuẫn nhuyễn thi triển ra toàn bộ thực lực.
Giữa Hỗn Độn Thánh Nhân và Đại Đạo Thánh Nhân vẫn có sự chênh lệch.
Trên thực tế, Cẩu gia bị trận pháp đè ép đến nghẹn khuất, ngược lại là vô cùng sảng khoái!
Đúng như Minh Vương Nhĩ Ha nói vậy. Bây giờ bọn họ cần phải được sung sướng!
Bành!
Cẩu trảo của Cẩu gia đập xuống.
Mỗi một vị Thiên Thần Thượng Cổ đều không ngăn được, giống như đạo pháo bắn ra, bị đẩy lùi, thân thể nện xuống mặt đất.
Bọn họ từ dưới đất bò dậy, lập tức bỏ chạy.
Trường bào của Minh Vương Nhĩ Ha xoay tròn, tung bay giống như một công tử phóng đãng, xuất hiện trước mặt Thiên Thần Thượng Cổ cầm kiếm kia.
Thiên Thần lập tức run lên.
Không dám chần chừ, lập tức đâm một kiếm ra.
Rầm rầm.
Cánh hoa đỏ hồng cuốn tới.
- Bây giờ nhìn thấy thanh kiếm này… ta liền tức giận.
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
Cánh hoa đỏ rượu bao bọc lấy Thí Thần Kiếm, lập tức chuyển động, cướp Thí Thần Kiếm đi.
Xoẹt!
Cánh hoa đột nhiên trở nên sắc bén, chém đứt cánh tay của Thiên Thần Thượng Cổ kia.
- Đừng giết ta! Ta là bị ép buộc… Là Thiên Thần Luân Hồi buộc bọn ta thần phục!
- Chuyện năm đó… không phải là lỗi của bọn ta!
- Nể mặt Kỳ Kỳ, tha cho ta đi… Thiên Thần đại nhân!

Sắc mặt của vị Thiên Thần Thượng Cổ này tràn đầy hoảng sợ, quỳ lạy xin tha.
Hắn nhìn thấy sát ý ở trong mắt Minh Vương Nhĩ Ha.
Sát ý nồng đậm này khiến toàn thân hắn run rẩy.
- Kỳ Kỳ… A là nữ nhi của Luân Hồi lão tặc… Bản vương ngủ qua nhiều nữ nhân như vậy, nàng ta thì tính là cái gì?
Minh Vương Nhĩ Ha nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nói.
Khôi phục lại kí ức, Minh Vương Nhĩ Ha mới hiểu rõ Thiên Thần Sinh Mệnh có bao nhiêu trâu bò…
Thấy được đoạn ký ức đó đến bản thân Minh Vương Nhĩ Ha cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nâng một tay lên che mặt.
Gương mặt hắn ta hơi hơi ửng hồng.
Bên khóe miệng ngậm que cay, một tay che mặt, tay kia vươn ra, cánh tay thon dài khẽ lắc một cái…
Ong…
Vô vàn cánh hồng đỏ rượu trong nháy mắt rơi xuống.
Xoẹt xoẹt!
Vị Thiên Thần Thượng Cổ này chỉ kịp phát ra một tiếng rú thảm thiết, trong nháy mắt liền bị chém chết!
Ong…
Linh hồn Thiên Thần Thượng Cổ vặn vẹo nổi lên, khuôn mặt méo mó nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Ha.
- Các ngươi sẽ phải chết! Tất cả các ngươi đều phải chết!
Hắn gào lên.
Sau đó hóa thành một lưu quang bay về phía xa…
Minh Vương Nhĩ Ha cũng không ngăn cản.
Linh hồn này bay ra khỏi cung Thiên Thần Sinh Mệnh, một nơi tượng trưng cho sinh mệnh, nhưng hắn lại tràn ngập khát vọng với sinh mệnh.
Những Thiên Thần Thượng Cổ còn lại đều bị Cẩu gia chế phục.
Mỗi một sợi cẩu mao đều hóa thành xiềng xích. Xiềng xích này được ngưng tụ từ Thời Gian Pháp Tắc, xiềng xích Thời Gian trói lại từng vị Thiên Thần Thượng Cổ.
Những cường giả này đều đại diện cho người mạnh nhất của Hỗn Độn Cổ Tộc, bây giờ toàn bộ đều trở thành tù nhân dưới tay bọn họ.
Nhớ lại trận chiến năm đó, Thiên Thần Thượng Cổ của Hỗn Độn Cổ Tộc thương vong vô số.
Trong rất nhiều di tích Thiên Thần Thượng Cổ, Thiên Thần cốt tụ lại thành một đống.
Đại diện cho một trận huyết tẩy.
Biến cố lúc trước, bây giờ hồi tưởng lại vẫn thấy khó chịu.
Cho nên, Cẩu Gia cũng không hoàn toàn xuống tay.
Vẫn giữ lại tính mạng cho những Thiên Thần Thượng Cổ này. Dù sao thì Hỗn Độn Vũ Trụ bây giờ, sinh ra được một Thiên Thần Thượng Cổ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Minh Vương Nhĩ Ha đáp xuống.
Cánh hoa trở về, một lần nữa hóa thành đóa hoa hồng gai.
Vuốt ve cành hồng, Minh Vương Nhĩ Ha đi đến bên cạnh Cẩu gia.
- Hắc… Cẩu Tử, làm rất đẹp!
Minh Vương Nhĩ Ha đùa cợt nói.
Tuy con đường này không dễ dàng, tất cả những đau đớn do bị giết liên tục trước đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn ta nhưng nếu vẫn còn muốn tiếp tục sống, còn muốn kéo dài sinh mệnh thì mỉm cười đối mặt, mới là một lựa chọn chính xác.
- Im miệng… Ngươi thử nói một câu nữa xe? Đừng tưởng rằng khôi phục được thực lực thì Cẩu gia ta không có cách nào lấy mạng ngươi.
Cẩu gia liếc Minh Vương Nhĩ Ha mootj cái, miệng chó giật nhẹ.
Minh Vương Nhĩ Ha lập tức nở nụ cười ngốc nghếch.
Làn da trắng trẻo trong suốt cười lên lại có hơi ửng đỏ.
Ngược lại… có chút trêu ngươi.
Bỗng nhiên.
Toàn bộ cung Thiên Thần Sinh Mệnh chấn độn!
Một cỗ khí tức khủng bố mang theo sự tàn bạo đột nhiên tới gần…
Sắc mặt Minh Vương Nhĩ Ha và Cẩu gia thoáng chốc thay đổi!
Bên ngoài cung Thiên Thần Sinh Mệnh.
Một bóng người toàn thân được bao quanh bởi huyết khí và tử khí cùng Tội Ác Chi Khí đang lơ lửng trên không trung.
Khóe miệng Thiên Thần Luân Hồi vẫn còn vết máu, hắn ta vươn lưỡi ra liếm môi, nhìn qua cung Thiên Thần Sinh Mệnh bị tàn phá bên dưới, khóe miệng hơi giật giật.
Ngay sau đó, cánh tay bọc đầy hắc khí hơi búng một cái.
Một viên cầu hắc sắc hiện lên.
Cong ngón tay búng ra, lập tức đứng thẳng đáp xuống cung Thiên Thần Sinh Mệnh!
(*)Tiểu cường: con gián.
Bạn cần đăng nhập để bình luận