Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2684: Khách hàng tự mang theo nguyên liệu nấu ăn (2)

Notice: Undefined offset: 203
Vị khách kia cúi thấp đầu xuống rồi cười nhẹ một cái, ý cười có chút lạnh.
Đột nhiên, khách hàng này cử động, anh ta đưa tay ra, mở khóa kéo rồi lấy ra một con cá chép vẫn còn đang thở bong bóng và giãy đành đạch.
- Chế biến con cá này đi…
- Chỗ chúng tôi… Không cho khách tự mang nguyên liệu nấu ăn tới.
Sắc mặt Lưu Mục có chút khói coi mà nói.
- Tôi bảo cậu làm thì cậu làm đi... Nói nhảm nhiều như vậy! Nếu làm không được... Thì các cậu chôn theo con cá này luôn đi.
Vị khách kia cúi đầu thấp xuống rồi nói, vừa nói, quần áo trên người còn có nước mưa đang nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất, nước mưa bắn tung tóe khiến người khác phải rùng mình.
- Tôi... Tôi...
Đầu óc Lưu Mục trống rỗng, người này đang nói cái gì?
Làm thức ăn không ngon... Còn phải chôn cùng? Chôn cùng con cá sao?
Người này đang nói đùa đấy hả!
- Nhanh đi!
Người kia chợt quát lên một tiếng.
Dường như làm chấn động cả tâm hồn.
Lưu Mục giật bắn người một cái, xoạch một tiếng.
Con cá chép mập mạp lập tức bay vào trong lòng cậu ta, cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn này khiến cho sắc mặt của Lưu Mục trở nên trắng bệch.
Cậu ta đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
- Để tôi làm cho… Con cá này.
Bếp trưởng đặt bát đũa xuống rồi cau mày đứng dậy.
Hiếm khi gặp phải khách hàng tự mang theo nguyên liệu nấu ăn tới...
Chao ôi... Nhà hàng này thực sự không thể mở cửa tiếp được nữa rồi.
Bếp trưởng bước đến bên cạnh Lưu Mục rồi vươn tay bắt lấy con cá.
- Ôi chao, con cá này khá béo nhỉ… Nên làm món gì? Canh đậu phụ đầu cá?
Bếp trưởng mỉm cười, ông xoa bóp con cá chép, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Ông chưa từng nhìn thấy một con cá nào béo khoẻ tới như vậy, rời khỏi nước lâu như thế rồi mà vẫn còn có thể giãy đành đạch thế này.
- Tuỳ ông… làm tốt sẽ có thưởng, nếu làm không tốt thì… chôn cùng.
Người đàn ông vẫn cúi thấp đầu xuống như trước.
Bộ Phương gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, hắn liếc xéo vị khách hàng kia một cái.
Dường như đã cảm nhận được.
Khách hàng này cũng từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc ướt sũng dính bết vào nhau, giọt nước rơi xuống.
Đó là một khuôn mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc nào, một đôi mắt dường như ánh lên màu xanh lục.
Hả?
Bộ Phương sững sờ.
Hắn liếc nhìn người kia một cái, rồi lại nhìn vào con cá béo trong tay của bếp trưởng.
Lúc này, bếp trưởng đã mang theo con cá đi vào nhà bếp, bếp trưởng vô cùng tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
Nhìn thấy con cá béo này, thậm chí ông còn có một chút ngứa nghề.
Nhìn thấy bếp trưởng tiến vào nhà bếp, Lưu Mục có hơi sợ hãi mà co rụt người lại, sau đó đi đến bên cạnh Bộ Phương.
Cậu ta phát hiện ra rằng mình có một cảm giác an toàn khó hiểu khi ở bên cạnh Bộ Phương...
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Internet rồi bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Trong khi cậu ta đang tìm kiếm thì Bộ Phương đứng dậy, quay người rồi bước vào nhà bếp.
Con cá vừa rồi... Có hơi kỳ lạ.
- Vụ việc kỳ quái xuất hiện ở thành phố Giang Đông, đường Hoà Bình, nhà hàng Lộc Minh, các đầu bếp của nhà hàng, bao gồm cả bếp trưởng và người học việc, toàn bộ đều chết thảm thương!
- Đường Thiên Tân, nhà ăn Bạch Vũ, chủ nhà hàng đã bỏ chạy, đầu bếp chết thảm một cách kỳ quái...
- Những sự việc kỳ dị thường xuyên xảy ra, đầu bếp gặp nạn? Ngoài ý muốn phát hiện có rất nhiều vảy cá được tìm thấy trong nhà hàng nơi có đầu bếp chết thảm...
...
Sắc mặt Lưu Mục trắng bệch, đôi mắt cậu ta gắt gao mà nhìn chằm chằm vào tin tức trong điện thoại di động, trái tim đang đập thình thịch.
Đương nhiên cậu ta biết nhà hàng Lưu Minh, một nhà hàng vô cùng nổi tiếng trên đường Hoà Bình, và cả nhà ăn Bạch Vũ cũng vậy nữa... Tuy kinh doanh không bì được nhưng cũng không hề kém.
Thế nhưng những người đầu bếp trong nhà hàng này đều đã chết một cách bi thảm.
Mà... Rất nhiều vảy cá lại được tìm thấy trong nhà hàng?
Vảy cá?
Bờ môi Lưu Mạt run lên, đột nhiên, cậu ta cảm thấy tay mình trơn bóng và buồn nôn không giải thích được, cậu ta chà tay lên quần áo.
Cậu ta ngẩng đầu muốn tìm Bộ Phương, muốn nói cho Bộ Phương biết tin tức này, bây giờ chỉ có khuôn mặt không thay đổi của Bộ Phương mới chính là bến đỗ linh hồn của cậu ta thôi.
Tuy nhiên, khi cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Bộ Phương đã không còn ở đó nữa.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của cậu ta và tiếng nước nhỏ lộp độp từ trên quần áo của vị khách hàng phía sau.
Mẹ nó...
Sao lại để tôi một mình ở chỗ này trong đau buồn vậy chứ?
Trái tim Lưu Mục như bị chặn lại, có cảm giác muốn khóc.
Cậu ta chộp lấy điện thoại di động, chuẩn bị đứng dậy và nhanh chóng phóng về phía nhà bếp cách đó một trăm mét.
Tuy nhiên, còn không đợi cậu ta đứng dậy.
Bộp...
Một bàn tay nhợt nhạt đập vào bả vai cậu ta.
Lưu Mục.
- Tôi...
- Yên lặng chút... cậu ồn ào quá.
Một giọng nói khàn khàn vang lên, toàn thân Lưu Mục run rẩy như cầy sấy, cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Chỗ ấy…
Một khuôn mặt trắng bệch với một đôi mắt tản ra màu xanh bóng.
Những sợi tóc xoắn vào nhau, thấm đẫm nước mưa.
Lúc này, hai tròng mắt màu xanh bóng nhìn chằm chằm vào Lưu Mục, khoảng cách... Chỉ khoảng một tấc.
...
Trong phòng bếp.
Bếp trưởng bắt lấy con cá rồi cho cá vào rổ.
Tất nhiên ông rất thành thạo trong việc làm cá.
Đương nhiên, ban đầu ông vốn định làm canh đậu phụ đầu cá, nhưng sau khi nghĩ lại, làm canh đậu phụ đầu cá thì sẽ lãng phí phần thịt ở thân cá, sợ khách hàng cảm thấy mình ghét thịt cá, cho nên ông đã đổi thành một món ăn khác.
Chuẩn bị nước để hấp cá.
Ông rất am hiểu việc này.
Thay vì sơ chế cá trước thì ngược lại chuẩn bị các nguyên liệu khác.
Lấy nguyên liệu nấu ăn khác ra khỏi tủ lạnh cỡ lớn ra, như dưa leo, đậu mầm, Hắc Mộc Nhĩ và các nguyên liệu khác, sau đó cắt nhỏ rồi cho vào đĩa để dùng sau.
Một bên khác thì chuẩn bị điều chỉnh lượng nước để hấp cá sống dưới đáy nồi.
Điều quan trọng nhất khi làm món canh cá là mùi vị dưới đáy nồi.
Khi Bộ Phương bước vào phòng bếp, bếp trưởng đã bắt đầu chuẩn bị chế biến cá rồi.
Trên tay ông cầm một con dao sắc bén, ông lấy ra con cá béo múp này từ trong rổ ra rồi chuẩn bị đánh vảy.
Bộ Phương đứng ở cửa phòng bếp, nhàn nhạt quan sát.
Những động tác của bếp trưởng đều đâu vào đấy.
Sau khi cạo sạch vảy cá, những vảy cá đó bay tung tóe xuống mặt đất, dường như còn phát ra những tiếng động rất nhỏ.
Cạo vảy, lọc xương, thái miếng cá rồi cho vào chảo dầu chiên vàng...
Một loạt các thao tác của bếp trưởng đều đâu vào đấy.
Lộc cộc lộc cộc.
Đổ một thìa nước dầu vào trong chiếc mâm bằng inox, cho dưa leo thái mỏng và Hắc Mộc Nhĩ vào trong, rồi rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên là xong món cá hấp này rồi.
Bếp trưởng cầm mâm rồi xoay người lại, hơi giật mình khi nhìn thấy Bộ Phương.
- Bộ Phương à, sao cậu lại ở đây?
- Tôi mang cá ra cho khách, cậu lo thu dọn nhà bếp một chút đi.
Bếp trưởng vừa cười vừa nói.
Sau đó, ông lách qua người Bộ Phương rồi bước ra khỏi nhà bếp.
Bộ Phương quay đầu lại, nhìn món cá hấp trong chiếc mâm bằng inox kia, lông mày hắn hơi nhướng lên.
Sau đó, Bộ Phương đi đến trước bếp lò.
Mặt đất ngổn ngang đầy vảy cá.
Bên trên bếp lò, xương cá nằm rải rác.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Hắn đưa tay ra chộp về phía cái rổ thì bất ngờ từ bên trong rổ... hắn cầm ra một con cá béo múp còn sống đang giãy lên đành đạch.
Đó chính là con cá chép béo múp mà vị khách lạ đã mang đến.
Giờ phút này, con cá chép mập mạp đang nhe răng trợn mắt với Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận