Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2258: Đông Pha Chân Long Nhục đã hoàn thành (2)

Notice: Undefined offset: 160
A Tử vừa kể cho mọi người nghe về chuyện cũ của Đại Thế Giới, vừa tập trung tinh thần để ý mọi chuyện trong phòng bếp.
Mũi nàng ta khẽ hít một cái, nàng ta phát hiện không thể ngửi được chút mùi hương nào của đồ ăn cả.
Đây đối với một đầu bếp mà nói thì không thể tin được.
"Phải biết là..."
"Khi A Tráng nấu nướng thì mùi của thức ăn bay xa mười dặm, toàn bộ mọi người bên trong chiến hạm đều có thể ngửi được mùi hương khi hắn nấu nướng."
Khi đó cũng chính là thời điểm mà nàng ta cảm thấy gian nan nhất, mùi hương không ngừng phảng phất quanh mũi nàng ta.
Không chỉ riêng nàng ta mà ngay cả các loại Tiểu Long cũng đều bất an vỗ cánh, bọn chúng cũng muốn thưởng thức mỹ vị.
Đương nhiên là A Tử không thể nào để cho Tiểu Long ăn được.
Đối lập với trạng thái khi nấu nướng của A Tráng chính là trạng thái nấu nướng bây giờ của Bộ Phương...
Dường như sự chênh lệch giữa hai bên hết sức rõ ràng.
"Dù sao thì một chút mùi hương cũng không có bay ra, đúng là một loại kỹ thuật."
"Đương nhiên những người còn lại đều vô cùng chờ mong Chân Long Nhục đây."
"Không biết Bộ lão bản sẽ làm ra món ăn mỹ vị như thế nào đây."
Ùng ục ùng ục.
Bên trong nồi Huyền Vũ đang sôi trào.
Bộ Phương lấy nồi hồm từ trong đó ra ngoài, tiếp đó hắn đặt nồi hầm lên bếp lò.
Ủ nồi một lúc.
Mà nhân lúc này Bộ Phương quay sang chuẩn bị một cái đĩa đựng thức ăn hình tròn, hắn bắt đầu bày biện trang trí.
Linh sơ, linh dược đã chuẩn bị kỹ càng và được cắt thành miếng nhỏ, từng miếng được đắp xung quanh đĩa thức ăn giống như dựng lên cánh hoa của hoa sen.
Dường như từng cánh hoa đang nở rộ.
Mà Bộ Phương lại mang nồi hầm để sang một bên.
Đợi đến khi trang trí bày biện xong xuôi.
Hắn mới nhấc nắp đậy nồi hầm lên.
Ong...
Từ tia ánh sáng thất thải rực rỡ bắn ra từ bên trong nồi hầm, chúng vô cùng chói mắt khiến cho người ta nhìn cũng đều phải chìm đắm vào trong đó.
Đồ ăn biết phát sáng, những thứ này đều được Bộ Phương gọi là theo tác cơ bản.
Hắn cẩn thận từng li từng tí dùng đũa gắp khối thịt từ bên trong nồi hầm ra.
Nếu bì của khối thịt kia mà đông lạnh thì nó sẽ trong như pha lê, tràn đầy ánh sáng rực rỡ, phản chiếu màu sắc của dầu ăn.
Đôi đũa vừa mới chạm lên chỗ bì thịt thì nó đã rung lên, dập dờn như gợn sóng.
Chín khối thịt đều được gắp ra và được bày vào bàn tử.
Bày ra giữa những cánh hoa sen.
Tất cả có chín khối được bày thành một Cửu Cung Cách.
Nhìn qua liền thấy nó giống như một bông hoa hướng dương.
Mùi hương thơm ngát từ bên trong khối thịt tỏa ra ngoài.
Tuy nhiên mùi thơm này đã bị thần niệm của Bộ Phương bao phủ lại, toàn bộ đều được nén vào bên trong bát.
Bộ Phương nhìn thấy đĩa thịt to này cũng không khỏi có chút động tâm.
"Đây chính là thịt rồng hả, ta còn chưa được hưởng qua đâu."
Rầm rầm...
Múc một thìa nước sốt rồi rưới nước sốt lên trên khối thịt, khiến cho khối thịt càng trong và nóng hổi hơn.
Hắn lại lấy ra một cái nắp màu bạc để đậy thịt trong đĩa lại, rồi cất nó đi.
Tất cả mùi hương thức ăn ở trong này tỏa ra đều được Bộ Phương chặn lại, khiến cho khứu giác của người khác không ngửi được mùi gì.
Sau khi làm xong tất cả thì món ăn này đã hoàn thành.
Món ăn này của Bộ Phương chính là Đông Pha Nhục có tiếng tăm lừng lẫy ở kiếp trước, tất nhiên thủ pháp của Bộ Phương cũng không thay đổi nhiều lắm, thứ thay đổi duy nhất là nguyên liệu nấu ăn.
"Nhưng mà dùng thịt rồng làm Đông Pha Nhục cũng là một loại hưởng thụ tối thượng rồi."
Hắn bưng đĩa tròn.
Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp.
Hắn vén mảnh vải lên, mảnh vải động vào chuông, bỗng nhiên có tiếng leng keng phát ra.
Bên trong quán ăn.
Mọi người trang trao đổi với nhau cũng dừng lời nói lại, liếc mắt sang, ánh mắt dừng trên người của Bộ Phương.
- Đồ ăn xong rồi sao?
Tinh thần mọi người đều tăng lên.
Bọn họ nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn hình tròn trên tay của Bộ Phương, rồi nuốt một ngụm nước miếng.
Đồ ăn của Bộ Phương để cho người ta vô cùng chờ mong.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng từ trong mộng tỉnh lại, không biết có phải do hắn ta ngửi được mùi của đồ ăn hay không.
Từ nãy đến giờ Cẩu gia vẫn nằm dưới tán cây cũng xốc lại tinh thần, nó lè lưỡi ra.
Nhìn thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của mọi người xung quanh, A Tử chợt nhếch miệng lên, "quả nhiên là người chưa ra xã hội... một mâm đồ ăn cũng đã khiến cho bọn họ kích động."
"Dù ăn có ngon nhưng có thể ngon hơn Long Bài của A Tráng không?"
"Kia chính là đồ ăn sở trường của A Tráng, là món ăn giúp A Tráng đứng vững tại Triều Đô Thần Triều."
Nhưng mà A Tử cũng hiểu được, dù sao đây cũng là một nơi hẻo lánh, hơn nữa cũng là một ngõ ngách của Hạ Ấp Thần Triều - một Đại Thế Giới mới ngưng tụ.
"Bình thường không thể bình thường hơn."
- Bộ lão bản, món ăn lần này tên là gì thế?
Tuy rằng thân thể Minh Vương Thiên Tàng chỉ còn là một con khôi lỗi nhưng mà hắn vẫn tồn tại vị giác, đối với hắn mà nói thì hưởng thụ mỹ vị chính là cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Bộ Phương liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng trên người A Tử.
Bởi vì trừ trên người A Tử, Bộ Phương có thể cảm nhận được một sự khinh thường.
Đây không phải cố ý khinh thường mà là trong lúc lơ đãng đã để lộ ra, là khinh thường đối với món ăn của hắn.
Điều này khiến cho tinh thần Bộ Phương tăng lên vì hắn đã quá quen thuộc với loại khinh thường như vậy, đó chính là người không được nếm thử đồ ăn mới bộc lộ như vậy.
"Có lẽ trong mắt của A Tử, trù nghệ của mình còn chưa đủ để được ca ngợi hả?"
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ nhếch lên, A Tử chưa trải qua sự đời nên Bộ Phương không trách nàng ta.
"Nhưng mà món ăn này chắc chắn có thể chinh phục mọi người."
Bộ Phương lia tầm mắt nhìn mọi người, miễng hắn khẽ cong lên.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Bộ Phương từ từ mở nắp đậy món ăn ra.
Xuy xuy xuy...
Nhiệt khí bắt đầu phun trào, trong hơi nóng có hương thịt nồng nàn đang tỏa ra.
A Tử bắt đầu chú ý tới, trong nháy mắt nàng ta đã ngất ngây ở trong mùi hương nồng đậm đó.
Quang hoa sáng chói từ trong bàn ăn tỏa lên trời...
Nàng ta phải xem xem!
- Đông Pha Chân Long nhục đã hoàn thành.
Bộ Phương mở nắp, mùi thịt bay lên tận trời, thịt có ánh sáng lộng lẫy, hắn thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận