Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2905: Độc dược (1)

Con Rắn Nguyền Rủa không ngừng quấn lên cánh tay của Bộ Phương. Bộ Phương híp híp mắt, xung quanh có không ít người đang nhìn chằm chằm vào hắn, cũng như cánh tay hắn. Sau khi thấy con Rắn Nguyền Rủa đang quấn trên tay Bộ Phương thì nhao nhao thở ra một hơi, giống như trút được gánh nặng.
Lông mày Bộ Phương hơi nhíu lại, những người này mang tới cảm giác cho hắn như là… bọn họ cũng bị Nguyền Rủa, tất cả mọi người đều bị Nguyền Rủa, vậy mới tốt.
Con Rắn Nguyền Rủa kia không biết xuất hiện từ nơi nào, lặng lẽ bò lên cánh tay của Bộ Phương.
Phải biết, thực lực của Bộ Phương bây giờ đã là Thiên Thần, tuy không bằng Thánh Nhân Hỗn Độn nhưng Tinh Thần Lực của hắn có thể cảm nhận, đừng nói là Rắn Nguyền Rủa, cho dù là ngọn gió thổi lay ngọn cỏ cũng không qua được mắt của hắn.
Uỳnh…
Thần lực trong cơ thể Bộ Phương tuôn ra, dưới sự khống chế của hắn thì không ngừng phủ vào cánh tay, định ép năng lượng Nguyền Rủa ra.
Nhưng dưới sức mạnh Tinh Thần Lực của Bộ Phương những năng lượng nguyền rủa kia lại nhao nhao bị ăn mòn, rồi băng tán.
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng Bộ Phương cũng giật mình. Sức mạnh Nguyền Rủa này còn cường hãn hơn nhiều so với sức mạnh Nguyền Rủa bên trong Tiểu U.
- Vô dụng! Nếu dính Nguyền Rủa của Thành Hư Vô, năng lượng của ngươi sẽ chậm rãi bị thôn phệ, trừ khi người có thể có được thức ăn mà Thành Hư Vô phân phát.
Đột nhiên, có giọng nói khàn khàn vang vọng lên. Bộ Phương khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại. Có vẻ như vì bản thân đã bị Nguyền Rủa nên thái độ của những người xung quanh đối với hắn đã hòa hoãn lại không ít.
Có thể bọn họ cho rằng Bộ Phương đã trở thành một thành viên trong số bọn họ.
- Đây là Nguyền Rủa vô thượng của Thành Hư Vô, Nguyền Rủa của khu Đinh Thành là mạnh nhất, càng vào trong sức mạnh Nguyền Rủa càng yếu đi…Người đang nói là một người trung niên, gầy như que củi, nhưng khung xương của hắn lại tản ra ánh sáng.
Hắn nhìn chằm chằm Bộ Phương, đôi mắt có chút trống rỗng.
- Thành Hư Vô còn cung cấp thức ăn?
Bộ Phương sững sờ.
- Không phải Thành Hư Vô không có đầu bếp sao? Vậy thức ăn tới từ đâu?
Bộ Phương dò hỏi.
- Ai nói với ngươi Thành Hư Vô không có đầu bếp?
Người kia nghi hoặc liếc nhìn Bộ Phương một chút. Hắn chậm rãi tiến vào trong, mỗi một bước đi đều nặng nề mệt mỏi như muốn tan ra thành từng mảnh.
- Thành Hư Vô là nơi lưu đày, những người bị lưu đày tới đây Nữ Vương Nguyền Rủa sẽ không thèm để ý. Nàng tạo ra Thành Hư Vô, chỉ ai vượt qua được Nguyền Rủa của nàng mới có thể sống sót.
- Theo Nữ Vương nói, đây chính là sự cứu rỗi. Sức mạnh Nguyền Rủa không ngừng thôn phệ Thần Lực của ngươi, sau đó sẽ rút khô toàn bộ…
Người kia nhìn Bộ Phương, trong đôi mắt có sự thương hại.
Bộ Phương sững sờ, thế mà hắn còn bị người ta thương hại cơ à.
Người kia cũng không nói quá nhiều với Bộ Phương, rồi nhanh chóng hòa vào đám người kia, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Bộ Phương nhìn cánh tay bị sức mạnh Nguyền Rủa xâm nhập, đúng là nó đang không ngừng lớn mạnh lên, ảnh hưởng tới thần lực của hắn. Mỗi một lần bị ăn mòn, Bộ Phương đều bị hao đi không ít thần lực.
- Thú vị đấy…
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái.
Tiểu Hồ lay sợi tóc của Bộ Phương, nâng móng viết chỉ chỉ tay nhỏ của mình.
Bộ Phương nhìn một chút, thấy một đường vân màu đen hiện lên.
Tiểu Tôm cũng uốn éo cái đuôi ra, cũng có Nguyền Rủa màu đen bên trên đó.
Mắt Tiểu Bạch sáng lấp lóe, gãi đầu một cái, có lẽ duy nhất hắn là không trúng Nguyền Rủa. Dù sao thì Tiểu Bạch cũng không là một sinh mệnh.
Bộ Phương dẫn theo Tiểu Hồ và Tiểu Tôm đi bộ một đường, chân giẫm lên mặt đất trên khu Đinh Thành. Đây là một tòa thành u tối, bốn phía tràn đầy hài cốt. Dù sao thì trong thành mỗi thời khắc đều có người chết vì bị nguyền rủa.
Cho nên hài cốt chất đầy trong đây cũng là dễ hiểu.
Đến một nơi không có người, tâm thần Bộ Phương nhất động. Tay run một cái, bánh bao nóng hổi nổi lên, đưa cho Tiểu Hồ và Tiểu Tôm. Sau đó Bộ Phương cũng ăn một cái.
Sau khi ăn một cái bánh bao thì năng lượng cũng từ từ trào lên, như một cái lò đang thiêu đốt trong bụng hắn. Bộ Phương liếc nhìn Rắn Nguyền Rủa trên cổ tay, nó tỏ ra vô cùng thống khổ, nhúc nhích một hồi rồi lại nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường.
Bánh bao cũng có tác dụng áp chế Nguyền Rủa, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Bộ Phương gật gù, trong lòng cũng đã có một chút hiểu biết cơ bản về Nguyền Rủa. Nhưng hắn vẫn chưa vội trừ khử nó. Một khi loại bỏ được nó thì sẽ tạo nên sự bài xích với Thành Hư Vô này, lúc đó muốn tìm được Tiểu U càng khó hơn.
Hắn trấn an Tiểu Tôm và Tiểu Hồ rồi rời đi.
Khu Đinh Thành phát ra tiếng nổ vang, lại giống như tiếng kèn nặng nề vang lên.
Thanh âm này khiến những người đang đi đột nhiên trở nên hưng phấn, đoàn người như thủy triều, lao về phía trung tâm khu Đinh Thành như điên.
Chuyện này là thế nào?
Bộ Phương sững sờ, cảm nhận được những người bên cạnh hắn đang biến hóa tinh thần, giống như kèn lệnh kia đã kích phát dục vọng trong nội tâm bọn họ.
Từng bóng người lao phi tốc qua người hắn. Có thể bị lưu đày tới Thành Hư Vô, đều không phải là những người có thân phận bình thường, thực lực và tu vi của bọn họ đương nhiên rất mạnh, trong đó có không ít Thành Nhân Đại Đạo!
Bộ Phương theo dòng người đi vào trong khu vực trung tâm của khu Đinh Thành.
Chỗ đó…
Từng bóng người chết lặng không có sức sống, xếp thành hàng ngũ, có vẻ như đang chờ đợi cái gì đó. Trong tay bọn họ là cái bát cũ nát, bọn họ ôm cái bát nâng niu như ôm cả thế giới.
Bộ Phương nheo mắt lại, đứng ở phía xa quan sát.
Tiểu Hồ xoay người một cái, cũng đứng trên đỉnh đầu Bộ Phương, móng vuốt nhỏ đưa lên mi, phóng tầm mắt ra phía xa.
Hả?
Đó là…
Bộ Phương nhìn thấy hình ảnh kia nhất thời sững sờ.
Thành tường ở chỗ trung tâm khu Đinh Thành kia mở ra, từng bóng người mặc áo giáp màu đen phi tốc lao ra. Đám người đang chết lặng kia đứng đầy cửa, ánh mắt tràn ngập sự khát vọng.
Ầm ầm…
Tiếng bánh xe nặng nề vang lên, sau đó là những xe gỗ lớn được đẩy ra. Bên trên xe có gì đó nóng hôi hổi, mùi vô cùng lạ tràn ngập khắp nơi.
Khứu giác của Bộ Phương vô cùng nhạy cảm, chỉ trong nháy mắt đã nắm bắt được mùi đó.
- Thật quỷ dị, thơm cũng không phải thơm, mà khó ngửi cũng phải khó ngửi…
Bộ Phương nói.
Rầm rầm…
Xe gỗ chậm rãi đi ra, từng tiếng kêu vang lên, trên xe là từng cái nồi lớn. Những cái nồi đó vô cùng lớn, như một cái hồ nước, trong đó có đựng một chất lỏng sền sệt màu đen. Bên trong chất lỏng màu đen đó lại như có vật gì màu trắng đang lóe lên.
Trong lòng Bộ Phương hơi chấn động, đây chẳng lẽ là thứ mà những người vừa rồi nói là thức ăn của Thành Hư Vô?
Âm thanh xôn xao vang vọng trong nháy mắt, thứ chất lỏng kia khiến những người đang chết lặng kia đột nhiên điên cuồng lên. Bọn họ gõ cái bát trong tay liên tục. Một màn này vô cùng kinh khủng.
Có rất nhiều chiếc xe gỗ như thế ở bên thành tường trong thành.
Bộ Phương ngẫm lại, lấy bát sứ Thanh Hoa ra, xếp hàng rồi tới trước xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận