Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1557: Giải đấu Tiên Trù lớn bắt đầu! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Két một tiếng vang lên, người mở cửa không phải Bộ Phương, mà chính là Tiểu Bạch.
- Ai làm ồn, cút ra khỏi quán, lột sạch quần áo.
Tiểu Bạch nói ra, thân hình ục ịch cản ở cửa.
Nhưng sau khi nói xong Tiểu Bạch đã đứng tại chỗ không nhúc nhích, tay to gãi gãi đầu. Tiểu Bạch cúi đầu xuống đối mặt với đôi mắt to trong veo như nước. Giờ phút này đôi mắt đó đã đầy nước mắt.
Giống như là bị lời nói của Tiểu Bạch dọa cho phát sợ, miệng Hi Hi kêu lên, khóc lớn.
Tiểu Bạch ngây người ra nhìn Hi Hi.
Hi Hi khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi dàn dụa.
Tiểu Bạch nhận ra Hi Hi, cũng đã được coi là học trò của Bộ Phương rồi, đương nhiên Tiểu Bạch phải biết. Có lẽ vì đã nuốt xuống không ít duyên cớ, tiến hóa đến bây giờ Tiểu Bạch đã có một chút linh trí.
Nhưng những linh trí đó của hắn cũng không thể hiểu được tình huống bây giờ.
Bên cạnh Hi Hi còn có hai bóng người, bọn họ kéo mũ xuống để lộ mặt, hai khuôn mặt đã thấm mệt, còn có thể nghe được tiếng khóc.
Bộ Phương chậm rãi đi từ trên lầu xuống. Bộ Phương mặc độ ngủ, tóc buông dài ra, vạt áo trước ngực hơi mở lộ ra làn da trắng nõn. Cả người hắn nhìn có chút lười biếng.
Nghe được tiếng khóc của Hi Hi, Bộ Phương đi tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Bộ Phương đi tới cửa, ngáp một cái rồi dò hỏi.
Tiểu Bạch gãi đầu, sau đó nghiêng người lộ ra Hi Hi nhỏ bé.
- Hả? Hi Hi?
Bộ Phương cau mày, liếc nhìn Hi Hi một chút.
Có vẻ như gặp được người quen nên nàng không khóc nữa. Nhưng khóc lóc một lúc như vậy khuôn mặt đã như con mèo hoa, mắt đầy nước mắt. Thút thít nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương đến trước mặt Hi Hi, biến ra một cây Lạt Điều như làm ảo thuật, đưa cho nàng.
- Ăn Lạt Điều nhé, không khóc.
Bộ Phương an ủi có chút cứng nhắc.
Hi Hi cầm lấy Lạt Điều, đúng là không khóc nữa.
Mắt Tiểu Bạch sáng lấp lánh, đi đến bên cạnh Hi Hi, vươn tay bế Hi Hi lên rồi đặt lên đầu mình.
Hi Hi dù sao cũng chỉ là một đứa bé, vừa cầm Lạt Điều vừa chơi đùa với Tiểu Bạch sớm đã quên cả trời đất.
Lúc này, Bộ Phương mới nhìn về phía người khác.
Mục Lưu Nhi và Mục Thọ lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.
- Xin lỗi ông chủ Bộ, muộn như vậy rồi còn tới tìm ngươi.
Bộ Phương chắp lấy tay, đi tới.
- Vào đây rồi nói.
Mục Lưu Nhi và Mục Thọ nhìn nhau một chút rồi bước vào,
Rầm rầm, cửa quán ăn đóng lại.
Tiếng rót trà vang lên, ánh đèn lập lòe. Bộ Phương đưa một chén trà nóng cho Mục Lưu Nhi và Mục Thọ.
Mục Lưu Nhi vươn hai tay ra, nâng chén gốm lên. Hương trà nồng đậm, khiến cho tâm trạng nàng thêm bình tĩnh. Đây chính là mị lực của quán ăn Tiên Trù, sẽ làm cho tâm người ta an tĩnh trở lại.
Nhấp một ngụm trà, vị đắng chảy theo cổ họng xuống bụng, sau vị đắng chát lại là vị ngọt mát lạnh.
- Nói đi, xảy ra chuyện gì?
Bộ Phương nhìn Mục Lưu Nhi, nghi ngờ hỏi.
Mục Lưu Nhi lắc đầu đắng chát, chuyện xảy ra hôm nay cho đến bây giờ vẫn khiến nàng kinh hồn bạt vía.
- Phụ thân ta chết rồi, Mục Phủ không còn… thành chủ cũng thay người.
Mục Lưu Nhi nói ra những lời này, ngữ khí đều run rẩy.
Bộ Phương hơi sững sờ.
- Ngày hôm nay, Đồng Gia, Trương Gia và một số đại gia chủ thế gia khác đã tụ hợp Lục Tinh Thú Hoàng và đội trưởng Thôi – kẻ đáng lẽ đã rời khỏi đây rồi, tới bao vây giết chết phụ thân ta…
Mục Lưu Nhi nói ra, thân thể lại run lên nhè nhẹ.
Nàng không ngờ tới lá gan của Đồng Vô Địch lại lớn như vậy.
Dù sao thì phụ thân nàng cũng là thành chủ Tiên Thành, là thành chủ mà Giới Chủ đại nhân đã đích thân xác nhận. Nàng không ngờ tới lại có người dám động thủ. Bọn họ không sợ bị Giới Chủ trách tội à?
Nhưng nàng biết, chắc chắn Đồng Vô Địch đã tính toán rất kỹ.
Có Lục Tinh Thú Hoàng tham gia, bọn người Đồng Vô Địch hoàn toàn có thể nói là do phụ thân vì diệt Lục Tinh Thú Hoàng mà cùng đồng quy vu tận với nó.
Bộ Phương nhìn thấy Mục Lưu Nhi vô cùng bi thương, không biết nên nói gì.
- Nén bi thương, người chết không thể sống lại.
Bộ Phương ngẫm lại, nói ra. Hắn không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể nói như vậy thôi.
- Ta biết, hôm nay ta đến đây chi là muốn xin ông chủ Bộ chiếu cố Hi Hi.
Mục Lưu Nhi uống một ngụm trà nóng, bình tĩnh lại rồi nói.
Bộ Phương nhìn Hi Hi đang chơi với Tiểu Bạch quên cả trời đất, gật gật đầu. Hi Hi đã xem như là học trò của hắn, đương nhiên hắn phải chiếu cố rồi.
- Có thể.
- Mục Phủ đã không còn, sau này Hi Hi đành nhờ ông chủ Bộ. Còn ta… muốn đi báo thù.
Mục Lưu Nhi nói ra.
- Lưu Nhi tỷ, ta theo tỷ.
Mục Thọ cũng bình tĩnh nói ra.
- Không, ngươi ở lại chỗ ông chủ Bộ, bảo vệ Hi Hi cho tốt. Hai người các ngươi là tương lai hi vọng của Mục Phủ, chỉ cần các ngươi trở thành Tiên Trù thật mạnh, Mục Phủ mới có cơ hội quật khởi trở lại.
Mục Lưu Nhi nói ra.
- Không, Lưu Nhi tỷ, ta muốn đi cùng mọi người tới tầng thứ hai!
Mục Thọ bỗng nhiên nghẹn ngào, mắt đã dưng dưng nước mắt.
- Ngươi không thể đi. Ta không thể đảm bảo được đến tầng hai rồi thì còn có thể sống sót quay về không, ta không rõ rốt cuộc Mục Phủ ở tầng hai có phải cũng xảy ra biến cố không. Ta không dám cược, cho nên ta muốn để lại cho Mục Gia hi vọng là các ngươi.
Mục Lưu Nhi nói ra.
Lúc lâu sau Mục Lưu Nhi rời đi, để lại Mục Thọ và Mục Hi Hi.
Bộ Phương có chút thổn thức nhìn bóng lưng Mục Lưu Nhi rời đi, nhất thời tâm tình hơi phức tạp.
- Nhân sự thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường trước khác nay khác, các ngươi có thể, ta tin các ngươi.
Bộ Phương sờ sờ đầu Mục Thọ, nói ra.
Mục Thọ và Mục Hi Hi cứ như vậy mà ở lại quán ăn.
Mục Hi Hi xem như là học trò của Bộ Phương, mà Mục Thọ thì lại thay thế Hắc Long Vương không đáng tin cậy này làm phục vụ trong quán, trở thành phục vụ mới của quán ăn Tiên Trù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận