Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2692: Thật xin lỗi, vừa mới thất thần! (2)

Notice: Undefined offset: 200
Cảm ứng được hơi thở đã lần lượt biến mất, lỗ tai Bộ Phương thanh tịnh hơn rất nhiều.
Bộ Phương tiếp tục đi không nhanh không chậm về phía căn phòng trọ.
Tiểu Hồ và Tiểu Bì đang đùa giỡn nhau ở trên vai hắn.
Loạt xoạt...
Bộ Phương đang đi bộ.
Tâm trí đột nhiên chìm vào trong Tinh Thần Hải.
Hắn trôi lơ lửng trong Tinh Thần Hải, Trù Thần Sáo Trang cũng đang thi nhau trôi nổi trong này .
Khi Bộ Phương đi đến trước người Kỳ Lân to lớn, nhìn thấy nó đang nằm ngáy o o.
Lúc trước, chính Kỳ Lân đã nói cho hắn biết tin tức của nhóm Khí Linh của Trù Thần Sáo Trang, bây giờ đến hỏi thăm tin tức của Khí Linh chắc hẳn là chính xác.
- Kỳ Lân, Khí Linh ngủ say đang ở Trái Đất, vậy cụ thể là nó đang ở đâu?
Bộ Phương cau mày mà hỏi.
Hắn hỏi xong, giọng nói to rõ vang vọng, nhưng Kỳ Lân lại không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy là nó sẽ tỉnh dậy.
- Linh khí của Trái Đất được khôi phục có phải có liên quan đến việc Khí Linh ngủ say hay không?
Bộ Phương tiếp tục hỏi.
Đột nhiên
Đôi mắt đang nhắm chặt của Kỳ Lân bất chợt mở ra, hai tròng mắt long lanh nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ngươi đoán xem.
Kỳ lân nói.
Khoé miệng Bộ Phương co giật.
- Ha ha ha…
- Ta nể tình ký chủ ngươi dễ thương như vậy, để ta tiết lộ cho ngươi một ít tin tức …
Nhóm Khí Linh đang ngủ say rải rác ở các ngõ ngách của thế giới này, mà muốn tìm đến được những nơi hẻo lánh này thì phải có chìa khoá… chìa khoá này phải do chính ngươi đi tìm.
- Thêm một tin tức nữa ... Những chìa khóa này có liên quan đến việc khôi phục linh khí.
Kỳ Lân nói.
Dường như nó không muốn nói thêm nữa, không đợi Bộ Phương đặt câu hỏi thì đã tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say.
Tiếng ngáy của nó vang lên làm rung động cả Tinh Thần Hải.
Bộ Phương liếc nhìn Kỳ Lân một chút rồi bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.
Động đậy ý niệm, rời khỏi Tinh Thần Hải.
Tìm kiếm chìa khóa để khôi phục Khí Linh...
Bộ Phương trầm tư suy nghĩ một lúc.
Hắn cứ đi mãi đi mãi, rất nhanh là đã về tới thành phố.
Bầu trời u ám.
Trời lại bắt đầu mưa, những hạt mưa to như hạt đậu rơi từ trên trời xuống.
Mưa rơi xuống đất kêu rào rào, từng hạt nước bắn tung toé.
Linh khí từ trong những hạt mưa bốc hơi lên rồi hoà quyện vào trong không khí.
Khôi phục linh khí có liên quan đến chìa khoá.
Bộ Phương híp mắt lại, vậy chắc hắn phải tìm hiểu nguyên nhân khôi phục linh khí.
Muốn biết nguyên nhân thì phải tìm những người hiểu rõ về nó.
Bộ Phương đứng tại chỗ, mặc cho mưa thấm ướt áo quần của hắn.
Bỗng nhiên.
Trên đầu Bộ Phương xuất hiện một chiếc ô.
Đó là một chiếc ô giấy thấm dầu.
Hả?
Bộ Phương sửng sốt, hắn quay qua nhìn người bên cạnh.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi hiền lành, mặc một bộ quần áo kiểu cũ, ánh mắt anh ta ôn hoà mà nhìn hắn.
- Trời mưa rồi, dầm mưa không tốt đâu.
Anh thanh niên hiền lành mà nói.
- Ừm
Bộ Phương trả lời anh ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Sau đó, ánh mắt của anh thanh niên kia rơi lên Tiểu Hồ trong lòng Bộ Phương.
- Tiểu hồ ly này thật đáng yêu. Cửu Vĩ Hồ là giống quý hiếm... Không biết anh bạn có thể bán cho tôi được không?
Người thanh niên nói.
Anh ta duỗi một ngón tay ra trêu chọc Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ khịt mũi mà quay ngoắt đầu đi.
- Không bán.
Bộ Phương nói.
Nhuệ khí của Tiểu Hồ lập tức tăng lên, nó quay đầu lại rồi há mồm cắn một cái lên ngón tay của người thanh niên.
Xít!
Sắc mặt người thanh niên đột nhiên trở nên cứng ngắc, anh ta vội xua tay, muốn rút ngón tay của mình ra!
Trên tay anh ta xuất hiện một dấu răng.
- Tiểu hồ ly này... nghịch ngợm thật.
- Tôi đến từ Bồng Lai… gọi là Dư Ca, tôi muốn mua con Cửu Vĩ Hồ này của anh… Cửu Vĩ Hồ chính là linh vật, linh vật không xuất thế, thất phu vô tội hoài bích có tội (*), anh hiểu chứ?
Người thanh niên xoa xoa tay mà nói.
- Bồng Lai? Bồng Lai Tiên Đảo?
Bộ Phương nhướng mày.
Là Tiên Gia Chi Địa trong truyền thuyết?
Ở Hoa Quốc trên trái đất, từ thời xa xưa đã lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về các vị thần tiên, chẳng lẽ những vị thần tiên đó thật sự tồn tại sao?
- Vậy... Anh là thần tiên sao?
Bộ Phương nhìn Dư Ca mà hỏi.
Dư Ca nở một nụ cười bí hiểm, hiển nhiên Bộ Phương đã bị địa danh anh ta vừa nói đến doạ cho phát sợ rồi.
- Tất nhiên thần tiên thật sự tồn tại rồi…
- Cho nên… Anh đồng ý đưa Tiểu Hồ cho tôi không?
Dư Ca cười khẽ mà nói.
- Đồ không biết xấu hổ… Vừa rồi chẳng phải anh nói là mua à? Sao bây giờ lại đổi thành đưa rồi?
Vẻ mặt Bộ Phương không biểu cảm mà nói.
Dư Ca
- …
- Đã như vậy… Thì tôi không khách khí nữa.
Dư Ca thản nhiên nói.
Anh ta chính là Luyện Khí Sĩ chí cao vô thượng, biết được tin tức của Cửu Vĩ Hồ nên đã lập tức chạy đến đây, lải nhải cùng Bộ Phương lâu như vậy, chắc hẳn đã không còn kiên nhẫn gì nữa rồi.
Anh ta khác với những Dị Năng Giả yêu nghiệt kia…Anh ta chính là Luyện Khí Sĩ có tu vi thâm hậu, chính là vị thần tiên trong truyền thuyết.
Cho nên, anh ta sự kiêu ngạo của riêng mình.
- Định!
Dư Ca nheo mắt lại, anh ta duỗi một ngón tay ra rồi ngoắc ngoắc về phía Bộ Phương.
Dường như trong không khí có những làn sóng kỳ lạ tản mạn ra xung quanh.
Bộ Phương ôm Tiểu Hồ mà đứng im bất động.
- Thật đúng là, thương lượng đàng hoàng với anh mà anh lại không chịu…Cứ nhất quyết bắt tôi phải ra tay, linh khí đã khôi phục rồi, người bình thường bây giờ cũng có khí phách rồi nhỉ… đối mặt với thần tiên chúng tôi mà còn dám mạnh miệng nữa.
Dư Ca lắc đầu.
Anh ta và Bộ Phương không phải cùng một loại người, anh ta sinh ra là đã được định sẵn để trở thành thần tiên.
Cửu Vĩ Hồ vốn là linh thú tiên gia, sao có thể bị một người phàm làm ô uế được chứ.
Dư Ca đưa tay cầm lấy chiếc ô giấy dầu, tay còn lại tóm về phía Tiểu Hồ đang nằm trong lồng ngực Bộ Phương.
Định Thân Chú chính là Bồng Lai Tiên Thuật, kể cả Dị Năng Giả cũng không thể chống cự được.
Nhìn thấy bộ dạng bất động của Bộ Phương, anh ta cười nhạt.
Anh ta duỗi một ngón tay ra rồi điểm nhẹ vào mũi của Tiểu Hồ.
Bỗng nhiên.
Tiểu Hồ vốn nằm im từ nãy đến giờ lại há miệng cắn vào ngón tay Dư Ca một cái, lại để lại một dấu răng khác.
Thân thể Du Ca cứng đờ.
- Khụ khụ... Thực xin lỗi, vừa rồi tôi bị phân tâm, anh vừa nói cái gì vậy?
Cần cổ Bộ Phương di chuyển, hắn quay đầu nhìn Dư Ca mà thản nhiên nói.
(*) thất phu vô tội hoài bích có tội: người giữ ngọc không có tôi, tội nằm ở chính miếng ngọc đó
Bạn cần đăng nhập để bình luận