Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3154: Đầu bếp, đáng giận (2)

Notice: Undefined offset: 88
Thất Tình Kiếm của hắn trở nên càng ổn định. Mà tất cả đều là Bộ Phương trợ giúp hắn, trợ giúp kiếm của hắn càng mạnh mẽ hơn.
Độc Cô Vô Song cũng hiểu được, nên mỗi lần đi ra ngoài hắn đều cố gắng tăng cường tu vi. Trong vũ trụ rộng lớn mênh mông, hành tinh nhiều vô kể, đi cũng đi không hết. Nhưng trong những hành tinh đó có thể cảm nhận sinh mệnh vô tận. Đây cũng là điều mà Bộ Phương mong muốn cảm ngộ.
Trên thực tế, những cảm xúc được nuôi dưỡng trong mỗi hành tinh đều giống nhau, chung chỗ không khó lý giải. Với những điểm chung này Bộ Phương cần sắp xếp lại, cảm ngộ thành đạo hữu tình của hắn.
Đạo hữu tình của Bộ Phương, không phải thất tình lục dục, thậm chí không phải tình cảm đơn giản. Tình của hắn, bao hàm vô vàn tình cảm trong giữa thế gian này. Nhân tình, lý lẽ, tình của thiên địa vạn vật. Đường hắn chọn rộng khắp nơi, cho nên rất khó đi.
Khí tức của Độc Cô Vô Song càng ngày càng mạnh.
Rốt cuộc một ngày trên một hành tinh, Độc Cô Vô Song ngồi xếp bằng, trên thân thể đầy lá rụng rơi xuống. Phía xa là Tiểu Bạch và Bộ Phương ngồi bên cạnh đống lửa. Bộ Phương đang nướng khoai lang, một củ khoai lang vô cùng đơn giản, nhìn có chút xấu xí.
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch sáng lên, vô cùng mong đợi.
Khí tức Độc Cô Vô Song nổi lên, khắp nơi bắt đầu chấn động kịch liệt giống như muốn xông thẳng trời cao. Khí tức không ngừng tăng vọt, từng đạo kiếm ý lơ lửng xung quanh thân thể hắn. Những sinh mệnh ở hành tinh này đều quỳ rạp xuống đất, không dám cử động dù chỉ một chút. Bọn họ cảm nhận được một sức mạnh khủng bố. Khí tức đó đủ khiến tim đập nhanh! Thánh Nhân thành đạo, bọn họ nào dám mạo phạm.
Những cường giả quỳ rạp trên đất, cảm nhận đất trời biến đổi, âm thanh phát lên như tẩy rửa sinh mệnh. Nhiều người ngồi bệt dưới đất cũng đột phá theo Độc Cô Vô Song. Cổ nhân nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời. Đúng là như vậy, lúc đắc đạo đủ để cho những người phàm xung quanh thành tiên.
Linh khí của hành tinh này trở nên nồng đậm, chuyển động khắp đất trời. Tầng mây bị khuấy động xông phá.
Khoai của Bộ Phương đã sắp chín, tản ra hơi nóng. Tiểu Bạch được đưa cho một củ. Còn một củ thì chừa lại cho Độc Cô Vô Song. Chờ Độc Cô Vô Song hoàn thành đột phá thì cho hắn ăn.
Tách củ khoai nướng ra, bên dưới bề mặt đen như mực là những thớ khoai vàng ươm, tỏa hương thơm ngào ngạt, hương vị quyến rũ sâu lắng lòng người. Cắn một cái mà mùi vị thơm ngon tràn đầy đầu lưỡi.
Bộ Phương nheo mắt lại, thở ra một hơi. Tiểu Bạch cũng cẩn thận nhét khoai vào miệng, cả người hơi run rẩy.
Bộ Phương liếc nhìn Tiểu Bạch một cái, khóe miệng nhếch lên. Cục sắt như ngươi còn sợ nóng à?
Uỳnh!
Kiếm quang trùng thiên, Bộ Phương vừa ăn vừa quan sát Độc Cô Vô Song đột phá.
Độc Cô Vô Song đột phá thanh thế đạo hạnh còn hơn cả Giáo Chủ Thông Thiên lúc đột phá lên Thánh Nhân Đại Đạo. Đương nhiên dù sao lúc đó Giáo Chủ Thông Thiên cũng chỉ là phân thân, nên cũng không đủ mạnh là điều bình thường.
Mà bây giờ một kiếm của Độc Cô Vô Song chém chín tầng mây, khí tức không ngừng tăng vọt lên. Trong tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo đủ để nghiền ép vô số cường giả, thậm chí còn đánh được Thánh Nhân Hỗn Độn.
Còn việc đột phá lên tầng thứ Thánh Nhân Hỗn Độn, Độc Cô Vô Song vẫn chưa thể. Hoặc có thể nói, hắn cần tự sáng tạo kiếm đạo pháp môn đủ để hắn đột phá lên Thánh Nhân Hỗn Độn.
Thất Tình Kiếm Đường tuy mạnh nhưng chỉ giúp hắn bước vào tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo là cực hạn rồi, lên được Thánh Nhân Hỗn Độn là rất khó.
Nhưng Bộ Phương biết nếu cho Độc Cô Vô Song thời gian, hắn tuyệt đối sẽ bước vào được tầng thứ Thánh Nhân Hỗn Độn.
Trình độ kiếm đạo cũng như nội lực bên trong Độc Cô Vô Song vừa vào Thánh Nhân Hỗn Độn có thể đánh ra một chiêu như Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn được rồi!
Hả?
Vũ Trụ Hồng Hoang.
Giáo Chủ Thông Thiên như cảm nhận được gì đó, mở pháp nhãn nhìn xuyên hư không. Cảm nhận có một kiếm ý đáng sợ bộc phát trong một hành tinh. Khóe miệng Giáo Chủ Thông Thiên hơi vểnh lên.
- Độc Cô Vô Song cũng thành thánh, đúng là nhanh. Kiếm ý này rất có phong phạm của lão phu năm đó.
Sau một lúc, Giáo Chủ Thông Thiên cảm khái một phe. Người có quan hệ với nam nhân kia đúng là toàn yêu nghiệt.
Đáng tiếc… những người có thiên phú đối với Vũ Trụ mà nói cũng không có tác dụng lớn. Giáo Chủ Thông Thiên chỉ cần đầu bếp mạnh có thể trấn áp Hồn Thần.

Kiếm quang dần tiêu tán, Độc Cô Vô Song lạnh lùng bước tới bên cạnh Bộ Phương.
- Đại nhân… ta thành công rồi!
Sắc mặt Độc Cô Vô Song vô cùng phức tạp. Ngàn năm từ một kiếm khách bình thường lên tới tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo. Đây là điều mà trước kia hắn không thể tưởng tượng được. Nghiêm túc mà nói thì hắn coi như đã chết một lần. Lần đó đúng là tẩy rửa linh hồn hắn. Chính sau lần đó mà hắn không ngừng tăng tu vi, lên tới trình độ này.
Nhận lấy củ khoai Bộ Phương ném cho, tay hắn không khỏi run rẩy.
- Nóng quá!
Hắn là Thánh Nhân Đại Đạo, thế mà lại không cầm nổi củ khoai nướng.
Ăn khoai lang nướng, cảm giác hưng phấn khi lên Thánh Nhân Đại Đạo đã quên từ lâu, và thứ duy nhất làm hắn rung động chính là hương vị của khoai lang nướng.
Mẹ nó quá ngon.
Khí tức trên thân vững trãi, thậm chí còn có chút tăng lên. Một củ khoai nướng lại khiến tu vi của hắn trở nên vững chắc. Không hổ là đồ đại nhân làm.
- Xong chưa? Ăn xong thì chúng ta trở về đi…
Bộ Phương nói. Hắn đứng lên phủi quần áo.
Độc Cô Vô Song gật đầu, đeo thiết kiếm lên vai. Đột nhiên hắn khẽ giật mình nhìn về phía xa.
Bộ Phương cũng khẽ thở dài, bên ngoài hành tinh có một hố đen lớn nổi lên. Trong đó là một cường giả cấp bậc Hồn Chủ chui ra, đôi mắt tràn đầy vẻ tham lam!
Bạn cần đăng nhập để bình luận