Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2920: Đảo ngược! (2)

Notice: Undefined offset: 118
Nam tử hô to, giọng nói toát ra vẻ lo lắng.
Bộ Phương thì lại không hề căng thẳng, ngồi trên xe, thỉnh thoảng hất tay lên, bánh bao lại bắn ra. Bên dưới có không ít người đang mong muốn được nếm thử.
Sức mạnh Nguyền Rủa không ngừng được hòa tan, mà nó lại được cống hiến cho cột Nguyền Rủa của Bộ Phương.
Rốt cuộc cũng phá bốn mươi trượng!
Uỳnh!
Trong nháy mắt đó, nam tử kia như bị sét đánh, hô hấp của đám quý tộc cũng như ngừng lại.
Mẹ nó…
Tên đầu bếp này chỉ muốn đánh vào mặt bọn hắn đúng không?
Cột Nguyền Rủa của nam tử kia, bốn mươi sáu trượng.
Cột Nguyền Rủa của Bộ Phương, bốn mươi trượng!
Chỉ còn lại sáu trượng. Sự lựa chọn vẫn tiếp tục, ông lão kia kinh ngạc nhìn Bộ Phương. Tinh thần như bị cái gì đó đánh mạnh, loại cảm giác này khó mà nói rõ.
Năm đó, hắn bị đánh bại hoàn toàn. Mà Bộ Phương tưởng là không có hi vọng gì, bây giờ lại tạo ra kỳ tích!
Điều này…
Cảm xúc trong lòng ông ta nhất thời ngổn ngang, ông ta nhìn chằm chằm Bộ Phương. Khuôn mặt Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh, không hề có một biểu cảm gì. Trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, sự tự tin này bắt nguồn từ thực lực của bản thân.
Mấy vạn năm trước, hắn cũng tự tin như vậy.
Có lẽ… hắn thật sự có cơ hội tiến vào khu Bính.

Hô hấp của Bá Tước Hà Thu bắt đầu gấp rút, nàng mãnh liệt dùng lực nắm lấy lan can, không ngừng có đá vun lăn xuống.
Có lẽ lần này nàng thực sự có thể nhìn thấy người kia sao? Trong lúc nhất thời nàng có chút khiếp đảm, loại tâm trạng này bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện?
Tiểu U nhàn nhạt quan sát, nàng không có một chút biểu cảm nào.
Vẻ chấn động trên khuôn mặt quý phụ biến mất, bắt đầu lộ ra ý cười, đó là một nụ cười cổ quái.

Bánh bao được xé đôi, nhẹ nhàng cho vào miệng bắt đầu cắn nuốt, những người lưu đày kia chết lặng. Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu với bọn họ.
Bộ Phương nhìn đám người kia vui vẻ đến phát khóc, cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong tinh thần hắn, khóe miệng nhếch lên một cái.
Từ đầu đến cuối, Bộ Phương đều ngồi trên xe không hề quay đầu về phía sau nhìn cột Nguyền Rủa cả mình. Hắn không biết, hắn cùng không cần biết, hắn chỉ cần kết quả.
Ánh mắt nam tử kia tràn đầy vẻ lo sợ, áp lực khiến cuống họng của hắn cũng trở nên khàn đặc.
Hắc Ám Liêu Lý liên tục được đổ ra, hắn muốn giữ được những người kia.
Đáng chết!
Từ lúc nào mà hắn lại phải dùng thủ đoạn để thu hút đám hạ tiện kia.
Những người còn lại càng ngày càng ít, cột Nguyền Rủa của Bộ Phương cũng tăng chậm. Nhưng cột của nam tử kia còn chậm hơn.
Bốn mươi tám trượng…
Nam tử nhìn cột Nguyền Rủa, thở phì phò.
- Tiếp tục đi! Đừng có ngừng!
Các quý tộc cũng đang hô hoán, nó quyết định tiền đặt cược của bọn họ!
Bên phía Bộ Phương vẫn đang cấp bánh bao.
Bành!
Nam tử kia phẫn nộ hống lên, một quyền nện trên xe gỗ, Hắc Ám Liêu Lý trên xe bắn tung tóe… Cột Nguyền Rủa của hắn thế mà lại dừng ở mức bốn mươi chín trượng, chỉ còn chút nữa thôi là được năm mươi trượng rồi.
Mà bên kia Bộ Phương đã đạt tới… bốn mươi chín trượng!
Đều là bốn mươi chín!
Hai cái xe gỗ như tranh nhau tỏa sáng. Một màn này quá chấn động!
- Mau ăn đi! Thứ tê tiện… ăn đi!
- Không phải các ngươi đều thích ăn sao? Ăn cho ta!
- Các ngươi có muốn chữa trị nữa không! Ăn nhanh!
Nam tử cầm bát có chứa Hắc Ám Liêu Lý hét ầm lên. Người trước xe hắn ngày càng thưa thớt, chỉ còn lại vài bóng người.
Một người gầy như que củi run rẩy cầm lấy cái bát hắn đưa cho, bên trong có Hắc Ám Liêu Lý sền sệt…
Đột nhiên hắn ta gào thét lên, nhìn về phía xa, Bộ Phương đang bình tĩnh chia bánh bao.
Người gầy gò kia đã yên lặng vô số năm, không biết vì sao đột nhiên nóng nảy! Người này cầm lấy cái bát, liếc nhìn nam tử kia một chút, sau đó hắn đứng lên, thân thể gầy gò đột nhiên như trở thành ngọn núi to lớn, quẳng cái bát xuống đất. Con mắt hắn đỏ thẫm, phát ra tiếng gào thét…
Đó là tiếng gào thét phát ra từ sâu trong linh hồn!
- Ngươi dám hét vào mặt ta!
Nam tử kia nắm chặt nắm đấm, giận đến điên cuồng!
Người gầy gò kia đá cái bát trên đất, sau đó hùng dũng oai vệ mà đi về phía xe gỗ của Bộ Phương!
Loảng xoảng, loảng xoảng!
Trong nháy mắt này nam tử kia chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng vỡ nát, những người lưu đày kia tạo phản rồi…
Sức lực toàn thân nam tử như bị tước đoạt, lảo đảo lùi lại ngã xuống xe.
Thời khắc này hắn một nhiên hiểu được đối với một đầu bếp mà nói, thực khác mới là điều quan trọng nhất.
Người gầy gò kia nắm lấy bánh bao của Bộ Phương, ăn như hổ đói.
Uỳnh!
Tiếng rồng gầm vang vọng. Cột Nguyền Rủa của Bộ Phương xông phá lên năm mươi trượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận