Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2042: Món nợ của chúng ta, nên tính toán rồi (2)

Notice: Undefined offset: 193
Lần này, bọn họ biết vòng bán kết vô cùng hung hiểm, nhưng không ngờ được lại hung hiểm đến mức này.
Rầm rầm…
Bên trong rừng rậm.
Lại từng đạo tiếng xé gió vang vọng không ngừng.
Mấy bóng người chạy như bay ra.
Tiểu đội cường giả của Địa Ngục dừng bên ở bãi đất trống, sắc mặt bọn họ lạnh lùng mà nhìn cường giả Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc đang giằng co nhau ở phía xa kia.
Tiểu đội Địa Ngục cũng liên hợp với một nhất lưu tiểu thế giới, đây là nước chư hầu của Địa Ngục.
Vốn là có mối quan hệ thân thiết nên mới đi theo Địa Ngục.
Mà tiểu đội Địa Ngục cũng là tiểu đội duy nhất đã thu thập đủ bạch ngọc bàn và hắc ngọc bàn.
Đối với trận đấu báo thù này, tất nhiên tiểu đội Địa Ngục tránh được bao xa thì tránh bấy xa.
Bọn họ không muốn bị cuốn vào trận đấu này đâu.
Rầm!
Trận chiến giữa Tây Kinh Tiểu Phật giới với Dực Nhân Cốc, còn có Thâm Uyên nổ ra trong nháy mắt.
Hơi thở khủng bố lập tức tràn ngập xung quanh.
Đột nhiên sông Hoàng Tuyền nổ tung, sóng nước xông lên tận trời!
Mặt đất cũng có những khe nứt xuất hiện.
Khí huyết của cường giả Thâm Uyên bùng nổ, trường mâu ném mạnh ra, giống như có tia chớp huyết sắc quét ngang, muốn xé rách cả màn trời vậy.
Cường giả Dực Nhân Cốc với mái tóc màu vàng bay phất phới cầm một thanh trường kiếm chữ thập màu bạc đặt trước người.
Trên mặt lộ ra quang hoa thánh khiết.
Kiếm chữ thập đột nhiên chém xuống.
Mà đám cường giả của Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng anh dũng chống đỡ với kịch độc trong cơ thể mình.
Vù…
Tiếng niệm kinh vang vọng, pháp vụ hòa thượng ngồi xếp bằng dưới đất.
Bỗng nhiên phía sau lưng có một pho tượng phật đà nằm nghiêng hiện lên, phật đà gập một ngón tay lại mà đánh sâu vào trường mâu cùng với thánh quang kiếm chữ thập kia.
Một tiếng nổ ầm dội lại!
Phật đà run rẩy không thôi, cánh tay cũng vỡ tung!
Trường mâu chấn động một phen rồi tản ra.
Mặc dù thánh quang kiếm chữ thập đã ảm đạm đi không ít, nhưng uy lực cũng không giảm, nó lập tức chém về phía pháp vụ hòa thượng.
Chém một kiếm về phía đầu của phật đà!
Phụt phụt phụt!
Bốn vị hòa thượng của Tây Kinh Tiểu Phật giới đều hộc máu, thân hình bọn họ bay ngược ra sau rồi ngã xuống đài, máu trong miệng phụt ra, hơi thở yếu ớt.
Bọn họ đều có hơi tuyệt vọng…
Bọn họ đã bị trúng kịch độc, căn bản không ngăn được sự liên thủ của Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên.
- Đám nghiệt súc các ngươi!
Mắt của pháp vụ hòa thượng như muốn nứt ra, hắn ta đã không còn loại cảm giác sung sướng như lúc ăn mỹ thực trước quán nhỏ của Bộ Phương lúc trước nữa rồi.
Một màn này truyền tới các tiểu thế giới khác thông qua trận pháp hình ảnh.
Rất nhiều tiểu thế giới đều trầm mặc.
Tây Kinh Tiểu Phật giới lại càng hết sức tức giận, tiếng niệm kinh đinh tai nhức óc vang vọng không ngừng.
Nhưng bọn họ cũng không thể nào nhúng tay vào được.
Dù sao thì trận đấu lần này chính là kiểu cá lớn nuốt cá bé.
- Con lừa ngu ngốc chết tiệt! Không phải các ngươi từ bi sao? Cứu nhiều người của nhiều tiểu thế giới như vậy… bây giờ ngươi đoán thử xem ai sẽ đến cứu các ngươi đây?
Ánh mắt của cường giả Thâm Uyên lạnh như băng.
Bốn vị cường giả Thâm Uyên đồng thời cầm lấy trường mâu huyết sắc mà ném mạnh ra.
Bốn thanh trường mâu phá không mà đến.
Pháp vụ hòa thượng vô cùng tức giận, hắn ta rít gào một tiếng.
Phật quang phát ra.
Một pho tượng phật đà mơ hồ hiện lên rồi đẩy một chưởng ra, muốn cản lại một chiêu này.
Nhưng lại bị vỡ tan trong nháy mắt!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai vị hòa thượng bên cạnh pháp vụ hòa thượng trực tiếp bị trường mâu huyết sắc đâm xuyên qua mà cắm trên mặt đất.
Tàn hồn tung bay rồi chui vào bên trong trường mâu huyết sắc.
Hơi thở của pháp thượng sư đệ trẻ tuổi vô cùng yếu ớt, hắn ta nắm chặt lấy cánh tay của pháp vụ hòa thượng…
- E rằng lần này sắp đi gặp Phật luôn rồi.
Pháp vụ cười khổ một tiếng…
Đều do bọn họ chưa hiểu rõ thế gian, cứu một cường giả của tiểu thế giới, nhưng không ngờ đến đó lại là cái bẫy, ngược lại bị tên cường giả kia hạ kịch độc.
Nếu không cho dù Dực Nhân Cốc có liên thủ với Thâm Uyên đi nữa thì pháp vụ hắn cũng không sợ!
Hắn ta khạt một búng máu đen ào ào ra ngoài.
- Thật đáng tiếc… trước khi chết, không thể ăn thiêu thiết bản của Bộ lão bản nữa rồi, tiếc quá đi.
Trên mặt của pháp vụ hòa thượng có luồng khí tối đen quấn quanh, nhưng hắn ta lại toát ra vẻ tiếc rẻ.
- Sắp chết rồi còn muốn ăn thịt, tên hòa thượng ngươi… thật đúng là không hợp cách!
Cường giả Thâm Uyên lại ngưng tụ ra trường mâu trong tay một lần nữa.
Ánh mắt hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào pháp vụ hòa thượng.
Ngay sau đó, hắn ta vung trường mâu về phía cái đầu bóng lưởng của pháp vụ và pháp thượng.
Sát ý cuồn cuộn.
Ánh mắt của cường giả Địa Ngục nhíu lại.
Cường giả của Tây Kinh Tiểu Phật giới sẽ bị tiêu diệt như vậy sao…
Cũng thật sự có hơi đáng tiếc, dù sao thì tuyển thủ của Tây Kinh Tiểu Phật giới đều là cường giả hàng đầu cả.
Pháp vụ và pháp thượng cũng để lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Pháp vụ ôm lấy pháp thượng hòa thượng mà vỗ nhẹ lên vai hắn.
- Có sư huynh ở đây, đừng sợ, chúng ta đi gặp Phật tổ, nói chuyện với ngài ấy, không đau đâu…
Pháp vụ cười rồi nói.
Bỗng nhiên.
Ngay lúc thanh trường mâu huyết sắc kia sắp chém lên trên người của pháp vụ hòa thượng và pháp thượng hòa thượng.
Bên trong rừng rậm có tiếng động sàn sạt truyền đến.
Ngay sau đó.
Một đạo bóng đen chợt phóng như bay đến.
Keng keng keng…
Một chiếc hắc oa cực cao phụt ra, xoay tròn không ngừng mà chắn trước người pháp vụ và pháp thượng hòa thượng.
Trường mâu bắn lên trên hắc oa, nhưng lại không thể công phá nó được.
Ánh mắt mọi người đều co rụt lại.
Còn cường giả Thâm Uyên thì cứng người.
Cường giả Dực Nhân Cốc thì lại nheo mắt mà quay đầu nhìn về phía sâu trong rừng rậm.
Cường giả Địa Ngục cũng cả kinh, là ai?
Pháp vụ hòa thượng mở mắt ra, hắn ta có hơi mờ mịt mà nhìn chiếc hắc oa quen thuộc chắn trước người bọn họ kia, làm cho hắn sững sờ một hồi.
Rầm rầm…
Một trận gió quét đến.
Thổi quét lá rụng cuồn cuộn trên mặt đất.
Sâu bên trong rừng rậm.
Một bóng người chậm rãi đi ra.
Áo choàng lông vũ với màu đỏ trắng xen kẽ bị gió thổi bay, tay áo lay động.
Bóng dáng thon dài mà cao gầy chậm rãi đi ra từ trong đó.
Hắn vắt một tay ra sau lưng, một tay khác cầm lấy một cái ấm trà, vẻ mặt không chút thay đổi mà đổ nước trà vào trong miệng.
Đi ra khỏi rừng rậm, ánh mắt Bộ Phương lập tức liếc về phía cường giả của Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên kia.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
- Ồ… cuối cùng cũng tìm được các ngươi.
- Điểu Nhân Cốc và Thâm Uyên… cũng phải tính toán món nợ giữa chúng ta rồi đó.
Bộ Phương nuốt nước trà, hắn vươn đầu lưỡi liếm môi, mặt không chút thay đổi mà nói với vẻ nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận