Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1042: Chúng ta trù đấu đi (2)

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ông chủ Bộ trực tiếp đến từng nhà trù đấu, có thể đối diện với nhau tiến hành. Chỉ là, lão phu cần nhắc nhở ông chủ Bộ, chớ xem thường 10 vị trí đầu trong bảng thiết bia trù. Thật sự là mỗi một vị đều có tuyệt chiêu sở trường của riêng mình.
- Đặc biệt là ba vị đầu bếp đỉnh cao đứng đầu…
Sở Trường Sinh nói ra, hắn lại nhớ đến Yến Vũ, cái tên phản đồ đáng đâm ngàn đao!
Yến Vũ là người Thánh Địa Ngọc Hằng, đúng là bắt hắn giấu diếm lâu như vậy thật khổ, may mắn là truyền thừa không bị rơi vào tay hắn, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Đến từng nhà để trù đấu? Nghe có vẻ vô cùng kích thích…
Tròng mắt Bộ Phương hơi híp lại, sau đó khóe miệng kéo ra một cái, gật gật đầu.
- Được!
Sở Trường Sinh sửng sốt, Bộ Phương định đi thật sao?
Bộ Phương nói xong, tiếp tục cất bước, vỗ nhẹ lên vai Sở Trường Sinh, sau đó mở rộng bước chân tiến lên.
Tiểu U mở rộng bước chân tiến lên bên cạnh Bộ Phương.
Tiểu Nha và Tiểu Hoa cũng cầm tay, đi theo Bộ Phương.
Cẩu Gia thì ghé vào thuyền U Minh ngáy o o, thuyền U Minh bị Tiểu U thu hồi, Cẩu Gia chỉ đành nằm sấp trên mặt đất ngủ say.
Minh Vương Nhĩ Cáp cười rạng rỡ trở về, đến bên cạnh Bộ Phương đang định nói muốn Lạt Điều.
Lần này Minh Vương Nhĩ Cáp cũng coi như có đại ân giúp đỡ, cho nên Bộ Phương cũng không keo kiệt, đưa một câu Lạt Điều còn thừa cho Minh Vương Nhĩ Cáp.
Một cây…chỉ có một cây?
Hai mắt Minh Vương Nhĩ Cáp nước mắt lưng tròng nhìn Bộ Phương, định muốn thêm Lạt Điều nhưng Bộ Phương lại buông đồng hồ bày ra vẻ không còn thừa nữa rồi.
Bên cạnh Minh Vương Nhĩ Cáp, Tử Vân Thánh Nữ trông mong nhìn qua, nhìn thấy Lạt Điều trong tay Minh Vương Nhĩ Cáp.
Đây chính là Lạt Điều trong truyền thuyết mà Cáp ca ca nói à? Nhìn không giống với Lạt Điều mà Cáp ca ca làm ra, mùi vị thật là thơm, chắc chắn ăn vào rất ngon!
Chỉ ngửi thấy mùi của Lạt Điều thôi mà miệng Tử Vân Thánh Nữ lơ đãng tiết nước bọt.
Minh Vương Nhĩ Cáp nắm vuốt cây Lạt Điều kia, thở dài một hơi, quay đầu u buồn nhìn Tử Vân Thánh Nữ.
- Không phải là bổn Vương không muốn giúp ngươi. Thực sự là Lạt Điệt có hạn, bổn Vương là cái loại mà không có Lạt Điều sẽ chết. Ngươi phải hiểu cho bổn Vương?
Minh Vương Nhĩ Cáp u buồn nhìn Tử Vân Thánh Nữ. Nhìn đến mức mặt Tử Vân Thánh Nữ đỏ bưng, không tự chủ được cúi đầu xuống.
- Cáp ca ca… ngươi hư quá! Đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy!
Tử Vân Thánh Nữ xấu hổ giơ tay lên, vỗ vỗ vào cánh tay Minh Vương Nhĩ Cáp.
Giọng nói này làm toàn thân Minh Vương Nhĩ Cáp nổi da gà, một vỗ này kém chút nữa làm hắn không cầm chắc được Lạt Điều.
Thanh niên bây giờ đều nghịch ngợm như vậy sao?
- Này coi như bổn Vương đồng ý với ngươi… lần sau sẽ cho ngươi ăn Lạt Điều.
Minh Vương Nhĩ Cáp nói ra.
Nói xong, hắn đắc ý vuốt cây Lạt Điều, cái mũi tiến lên ngửi một hơi.
Sau đó, Lạt Điều đưa vào miệng, không ngừng ra ra vào vào.
Cái cảm giác vuốt ve Lạt Điều trên môi, làm Minh Vương Nhĩ Cáp không khỏi nheo mắt lại.
- Lúc có được Lạt Điều… bổn Vương cảm thấy mình thu hoạch được thứ vô cùng quan trọng, đắc ý.
Không nhìn cái tướng ăn của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Mọi người nhao nhao đi ra khỏi Thao Thiết đường.
Nơi xa.
Mạc Lưu Cơ che ngực, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con chó đen đang nằm ngủ ở trên mặt đất.
Hít sâu một hơi.
Hắn đưa mắt sang nhìn Bộ Phương, nheo lại.
Tên tiểu tử này, chính là tâm ma Thánh Nữ sao?
Lúc trước chỗ mà Tinh Bàn nhắc nhở đều là chỉ về người trẻ tuổi này.
Người có được tâm tt lại là người trẻ tuổi này.
Vừa nói vừa cười với nhiều Minh Khư Sinh Linh như vậy, hắn không phải tầm thường. Quả nhiên không hổ là người có thể trở thành tâm ma Thánh Nữ tài giỏi, bất phàm!
Nhưng nhiều Minh Khư Sinh Linh cùng trêu chọc một chỗ như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ phải trả cái giá thật đắt.
Cường giả Vô Tận Hải Vực và Tiềm Long Vương Đình sẽ không cho phép có Minh Khư Sinh Linh vượt qua Đại Hư cảnh xuất hiện.
Huống hồ, ở đây vừa xuất hiện mấy tên.
Không nói con chó cấm kỵ kia, nói mỹ nữ trên dưới toàn đen kia, khí tức trên thân cũng không phải Đại Hư bình thường có thể có được. Còn có một tên đang ăn Lạt Điều kia, giống như một vị Minh Khư bất phàm.
Tê tê tê…
Nhớ tới những điều này, Mạc Lưu Cơ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn nhìn sâu Bộ Phương một chút, Mạc bà bà nói mang theo tâm ma Thánh Nữ trở về, thế mà hắn không hề để tâm.
Tên tiểu tử kia chỉ có thể nhẹ nhàng mà mời hắn, không được dùng bạo lực.
Hắn không muốn bị một trảo của con chó kia đập chết.
Yến Vũ vô cùng phiền muộn, hắn chậm rãi bò từ dưới đất lên, theo dòng người đi ra ngoài.
Hắn cảm thấy nhất định phải đi, không thì hắn rất có thể phải chết ở cái chỗ này.
Chờ bọn người Sở Trường Sinh lấy lại được tinh thần, thì hắn sẽ không thể đi được.
Bởi vì hắn là phản đồ, hắn phản bội Thao Thiết Cốc.
Đột nhiên.
Thân thể Yến Vũ cứng đờ.
Bởi vì hắn phát hiện trên vai xuất hiện một bàn tay trắng nõn, làm toàn thân hắn nhảy lên một cái.
Nghiêng đầu sang nhìn thấy một gương mặt không có cảm xúc gì.
- Ngươi đi vội thế… ngươi giống người đứng đầu trù bảng.
Bộ Phương nghiêm túc nhìn Yến Vũ.
Yễn Vũ ngẩn ngơ.
Khóe miệng Bộ Phương kéo một cái, tròng mắt hơi híp.
- Rất tốt, chính là ngươi… chúng ta trù đấu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận