Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1941: Đặt tên cho đám khí linh (1)

Luồng kim quang lóng lánh kia vừa chói mắt lại rực rỡ, phụt về phía chân trời, khiến mắt của Ngưu Hán Tam hỏng mất.
Cứ tựa như là báu vật bị thất lạc bấy lâu nay, quang hoa bị che lấp qua vô số năm tháng đột nhiên xóa bỏ lớp bụi bặm, vùng vẫy ra trong nháy mắt, cố gắng tỏa ánh hào quang.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng từ trên chín tầng mây xuống, lượn lờ bên tai Ngưu Hán Tam.
Làm cho cả người Ngưu Hán Tam đều nổi hết da gà.
Uy áp lâm thế mạnh mẽ đè ép lên trên người hắn ta.
Một tiếng rắng rắc vang lên.
Chiếc ghế gỗ dưới người Ngưu Hán Tam lập tức vỡ tung, thân hình mập mạp của hắn ta đột nhiên rơi mạnh lên mặt đất, thịt mỡ khắp người cũng rung lên dưới một khắc này.
- Ôi đệch…
Đây là câu nói đầu tiên mà Ngưu Hán Tam phát ra sau khi hắn ta trừng lớn mắt trâu của mình.
Kim quang dần dần tán đi trước mắt hắn ta, hình dáng thật của nguồn sáng rất nhanh lộ ra.
- Đệch…
Vẫn kêu lên một tiếng đệch, giờ phút này, chỉ có những lời đó mới có thể biểu đạt rõ ràng sự khiếp sợ trong lòng Ngưu Hán Tam.
- Bộ… Bộ lão bản?
Ngưu Hán Tam hít sâu một hơi, hắn ta cảm thấy dường như tất cả mọi thứ trước mắt mình đều giả vậy.
Bởi vì trước mắt hắn ta.
Thân hình Bộ Phương đứng vểnh lên ở đó.
Đúng vậy… đứng vểnh lên…
Cái kiểu trước lồi sau lõm ấy…
Rầm rầm…
Một trận kim quang lưu chuyển, cùng với tiếng rồng ngâm trầm bổng.
Sau đó, tóc vàng tung bay, đôi mắt mơ màng lập tức phụt ra quang hoa rực rỡ.
- y da… Tiểu Ngưu Ngưu.
Bộ Phương híp nửa mắt lại, một tay hắn nâng cằm, tay kia thì lại chống nạnh.
Tư thế kia, xinh đẹp mà… cay mắt.
Vẻ mặt Ngưu Hán Tam ngây ra.
Rõ ràng cùng nằm trên ghế với nhau, kết quả sao Bộ lão bản lại… mẹ nó sao lại nổi điên rồi?
Lại còn nhuộm tóc trong tích tắc nữa chứ…
Không thể không nói, mái tóc vàng này cũng khá đẹp đó.
Đợi đã…
Tiểu Ngưu Ngưu?
- Bộ lão bản, ngươi kêu ai Tiểu Ngưu Ngưu vậy?
Môi của Ngưu Hán Tam cũng run cầm cập mà hỏi.
- Gọi ngươi Tiểu Ngưu Ngưu á…
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, để lộ ra nụ cười mỉm khiến cho Ngưu Hán Tam sởn cả tóc gáy, rồi lại còn nhướn mày với hắn ta.
Ngưu Hán Tam dại ra…
Trước giờ chưa từng thấy, thiên địa sụp đổ, ba quan bị hủy, ngày tận thế đến!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới… hóa ra trên gương mặt than kia của Bộ lão bản còn có thể lộ ra… nụ cười có độ yêu cầu cao như vậy.
Còn nhướn mày nữa…
Sao Bộ lão bản lại cười được chứ?
Còn cười với hắn ta?
Không phải là ăn thịt bò bít tết đến nghiện rồi đó chứ? Lại nhìn trúng một thân thịt dày này của lão Ngưu?
Bộ Phương… oh, có lẽ không nên xưng là Bộ Phương.
Vốn người này cũng không phải Bộ Phương.
- Ôi… cuối cùng cũng có thể ra ngoài lắc lư một chút rồi, khí linh phụ thể, thật không ngờ tiểu ký chủ này lại có thể lĩnh ngộ được thao tác khó khăn đó nhanh như vậy.
Bộ Phương vuốt ve mặt mình, trên mặt hắn hiện lên nụ cười làm cho người ta không nắm bắt được.
Ngưu Hán Tam ở một bên tựa như rất quái lạ.
Miệng hắn không ngừng cắn lên cắn xuống.
- Chẳng qua thì cũng coi như tiểu ký chủ có lương tâm, bổn soái long giúp đỡ hắn ta lâu như vậy, nếu khí linh phụ thể mà không dám để bổn soái long thể nghiệm trước một chút, bản long sẽ không để yên cho hắn đâu.
Bộ Phương bi ba bi bô nói cái gì đó.
Tay đang sờ hai má thì lại vuốt vuốt mái tóc của mình.
Mái tóc vàng tung bay.
- Ngươi… ngươi còn là Bộ lão bản sao?
Ngưu Hán Tam trừng mắt mà nói với vẻ không thể tin được.
Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng ừng ực xuống.
Tên nhóc này chắc chắn không phải Bộ lão bản hết sức cao lãnh, mặt than không biết cười kia!
Tên nhóc đê tiện diêm dúa nào dám leo lên người Bộ lão bản vậy?
Hay là…
Ngưu Hán Tam vô cùng hoảng sợ.
Chẳng lẽ đây là thứ mà Bộ lão bản đã giấu diếm bao lâu nay không muốn để người khác biết… nhân cách thứ hai?
Chỉ có điều, nói như vậy cũng đúng, ngày nào cũng bày cái mặt than ra, chắc nghẹn thành bệnh luôn rồi nhỉ…
Vèo…
Bỗng nhiên.
Tròng mắt của Ngưu Hán Tam co rụt lại.
Chỉ thấy thân hình của Bộ Phương tóc vàng đột nhiên biến mất, ngay sau đó lúc xuất hiện lại bóp lấy cổ của Ngưu Hán Tam.
Ngưu Hán Tam cảm thấy cái cổ to của mình cũng sắp bị bẻ gãy luôn rồi.
Hắn ta mở miệng ra, mắt trợn tròn…
Vậy mà mình lại thân mật với Bộ lão bản như thế?! Sự thân mật trước nay chưa từng có!
Đây là Bộ lão bản bị phát hiện ra bí mật rồi nên… muốn giết trâu diệt khẩu?
- Tiểu Ngưu Ngưu, gọi ngươi đó… ngoài ra bổn soái long còn phải nhắc nhở ngươi, bây giờ ta cũng không phải Bộ Phương, ngươi có thể gọi ta là… Nicolas Soái Long.
Bộ Phương tóc vàng nở nụ cười, hắn ta vươn tay ra mà vỗ lên trên sừng của Ngưu Hán Tam rồi cười nói.
- Cái… cái quỷ gì vậy?
Mặt Ngưu Hán Tam dại ra.
Ngươi có bản lĩnh thì lặp lại cái tên đó lần nữa đi!
- Không phải cái quỷ, là Nicolas Soái Long.
Bộ Phương tóc vàng nói với vẻ trịnh trọng.
Ngưu Hán Tam cảm thấy dường như thế giới cũng có hơi hỗn loạn và nghiêng ngả…
Hắn trịnh trọng tự hỏi trong chốc lát rồi mới lên tiếng nói:
- Không nghe hay bằng Ngưu Hán Tam ta…
Bộ Phương tóc vàng lập tức không phục.
- Nicolas Soái Long, thua cái tên Ngưu Hán Tam quê mùa này của ngươi chỗ nào hả? Ngươi nói xem? Không nói ta lột da trâu của ngươi ra!
Bộ Phương tóc vàng bóp chặt lấy cổ của lặc Ngưu Hán Tam mà nói.
Ngưu Hán Tam cảm thấy rất nghẹn khuất.
Đánh giá một cái, Nicolas Soái Long… đây là cái thứ kỳ quái gì chứ, làm gì được như Ngưu Hán Tam, đơn giản mà… trực tiếp?
Bỗng nhiên.
Khóe miệng của Bộ Phương tóc vàng đột nhiên nhếch lên.
Hắn biến sắc.
Buông cổ của Ngưu Hán Tam ra.
Bộ Phương tóc vàng bất đắc dĩ mà khoát tay áo, vẻ mặt không biết phải làm sao.
- Được rồi được rồi, ta không lãng phí thời gian nữa… không dễ gì được ra ngoài hít thở không khí, còn không cho bản long ở lại thêm một lát, thật đúng là… keo kiệt.
Bộ Phương tóc vàng nói với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó, mái tóc vàng bắt đầu chậm rãi hóa thành màu đen.
Bên trong Tinh Thần Hải.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà chiếm giữ trên không trung.
Xa xa, Chu Tước trừng lớn mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Bạch Hổ thì lại nép người ở phía xa, liếc nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận