Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1812: Trong Thần Tuyệt Sơn… nữ nhân điên! (2)

Notice: Undefined offset: 181
Loại thương thế này lại khôi phục nhanh như vậy hả?
Lúc trước, bởi vì Địa Ngục bất mãn với sự bóc lột của cường giả Minh Ngục, Chủ Minh Vương Thiên Tàng của Minh Khư đã cử binh tiến đánh Minh Ngục.
Lão Minh Vương Thiên Tàng, tung hoành thiên tư, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, đánh giết đại quân Minh Ngục đến mức rút lui liên tục.
Cuối cùng chín tộc của Minh Ngục đều liên thủ với nhau, lúc này mới trấn áp được sự tiến công của Địa Ngục.
Sau đó các đại nhân vật của chín tộc ra tay, giết chết Lão Minh Vương, đánh con Hắc Cẩu này trọng thương…
Minh Vương Thiên Tàng dẫn động Địa Ngục Thiên Đạo vào trong cơ thể, liều mạng đánh bảy trong chín vị cường giả các tộc bị thương nghiêm trọng.
Con Hắc Cẩu kia thì mang thương tích đầy người, giãy chết mà rời đi…
Hiện giờ vậy mà con chó này lại hiện thế một lần nữa!
- Địa Ngục Khuyển… ngươi còn dám xuất hiện!
Tư Mã Văn khạt một búng máu trong miệng ra, nhưng trên mặt hắn ta lại tràn đầy vẻ hưng phấn.
Cẩu gia đã hóa thành Địa Ngục Khuyển chân chính, đôi mắt đỏ sậm của hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Tư Mã Văn, ngọn lửa phía trên cơ thể hắn đang thiêu đốt không ngừng.
Khiến cho cả hư không đều đang vặn vẹo liên tục.
- Ha ha ha!! Vốn định dụ tên nữ nhân điên của Thần Tuyệt Sơn ra, thật không ngờ con Địa Ngục Khuyển ngươi đây cũng xuất hiện! Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
Tư Mã Văn điên cuồng cười to, nụ cười làm cho người ta có hơi không thông, giống như kẻ điên vậy.
- Ồn ào!
Cẩu gia quát nhẹ.
Ngay sau đó, thân hình hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại một lần nữa thì đã ở trước mặt Tư Mã Văn rồi.
Hắn quét một móng vuốt qua.
Hư không sụp đổ ào ào.
Rầm!!
Tư Mã Văn dùng trường kiếm màu bạc chống cự, một tiếng vỡ nát vang lên.
Trường kiếm màu bạc gãy rời.
Ngay lập tức, Tư Mã Văn mặt xám như tro tàn, trong miệng hắn trào lên một ngụm máu đen sẫm.
Thanh trường kiếm màu bạc kia chính là trường kiếm bản mạng của Kiếm Ma Nhất Mạch, bị đánh nát như vậy, Tư Mã Văn đã thân mang trọng thương…
Nhưng lúc Tư Mã Văn ngã xuống phía xa xa, hắn cũng khó khăn xoay người đứng dậy, hắn ta phun một búng máu từ trong miệng ra rồi vẫn cười to như cũ!
- Minh Ngục ta… chinh phục Minh Khư… chinh phục tinh không… chinh phục vạn giới! Các ngươi không ngăn ta được đâu!
Tư Mã Văn thét dài.
Ánh mắt Cẩu gia ngưng trọng lại.
Ngay sau đó, hắn hé miệng ra, một ngọn lửa đen kịt trào lên.
Rầm!!
Một đạo hỏa long đột nhiên phun ra từ trong đó, hỏa long đen kịt mang theo hơi thở đáng sợ cuốn đi hết thảy mà đánh về phía tên Tư Mã Văn kia.
Nếu như bị đánh trúng, nhất định xương cốt của Tư Mã Văn sẽ vỡ tan!!
Nhưng.
Ngay lúc hỏa long của Cẩu gia sắp đập lên trên người Tư Mã Văn.
Phía trên bầu trời đột nhiên bị mở ra.
Một thanh trường kiếm thật lớn phóng xuống từ trong hư không.
Phong cách của thanh trường kiếm kia theo kiểu cổ xưa, được đúc từ Thanh Đồng, hoa văn được vẽ bên trên rất huyền bí, lại có những chấm xanh chi chít.
Trường kiếm khổng lồ ngang trời.
Rồi đột nhiên chém xuống, mũi kiếm đâm sâu vào mặt đất của Thần Tuyệt Sơn.
Hỏa long của Cẩu gia tới gần thì đột nhiên bị một cỗ kiếm khí vô hình cắt rời.
Hỏa long tan biến.
Uy áp của kiếm ý khủng bố tràn ngập ra.
Nếu nói kiếm ý của Tư Mã Văn là sông lớn cuồn cuộn, vậy kiếm ý ẩn chứa trên thân kiếm Thanh Đồng có phong cách cổ xưa này lại là biển cả vô biên!
Bao la khắp cả vùng trời gần như khiến cho người ta hít thở không thông.
- Minh Ngục Đại Thánh?!
Cẩu gia hóa thành bộ dạng của Địa Ngục Khuyển, bay lơ lửng trước người Bộ Phương.
Sắc mặt hắn có hơi ngưng trọng mà mở miệng.
Cửu Vĩ Hồ mang theo Lục Vĩ Hồ tránh ở phía sau Cẩu gia.
Chẳng qua bọn họ là Tiểu Thánh, gặp phải Đại Thánh chân chính, lập tức sẽ bị gạt bỏ.
Đặc biệt là Đại Thánh của Minh Ngục, vậy trước mặt Tư Mã Văn càng không phải nói, có người ở trên cao nhìn trúng thịt hồ ly của bọn họ, muốn lên bàn ăn mà?
Cho nên bọn họ vội vàng tìm Cẩu gia làm chỗ dựa vững chắc, chắc là thịt chó sẽ hấp dẫn người khác hơn là thịt hồ ly…
Đương nhiên, tuy rằng con Địa Ngục Khuyển này không đáng dựa dẫm lắm, nhưng vẫn là có thực lực.
Tư Mã Văn cười dài không ngừng, ánh mắt đầy khinh thường của hắn ta nhìn chằm chằm của Địa Ngục Khuyển Cẩu gia kia.
Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ mỉa mai!
- Năm đó quân Địa Ngục các ngươi bại trận, con chó lụn bại như ngươi còn dám hiện thân! Tối cao của Minh Ngục dùng bí pháp cao cấp nhất làm phần thưởng cho cái đầu chó của ngươi, hôm nay ngươi hiện thân, là tự dâng tới cửa!
Tư Mã Văn cười dài.
- Đại Thánh của Kiếm Ma Nhất Mạch ta chắc chắn sẽ chém đầu chó của ngươi xuống! Giành lấy bí pháp tối cao!
Lời nói vừa rơi xuống.
Thanh Đồng kiếm trôi nổi trước người hắn ta lập tức chấn động lên.
Kiếm khí khuếch tán, một đạo kiếm ý vô hình chém về phía Cẩu gia.
Quét một kiếm qua, hư không sụp đổ!
Trong đôi mắt đỏ sậm của Cẩu gia đột nhiên hiện lên vẻ tức giận.
- Cái trò gì vậy?! Một thanh kiếm mà đã muốn chém chết Cẩu gia ngươi?!
Cẩu gia sủa một tiếng, hắn lập tức quét một móng ra.
Một móng vuốt đập nát trực tiếp vỗ lên trên kiếm ý vô hình kia, hắn tiếp tục đánh xuống ầm ầm, va chạm lên trên thân kiếm Thanh Đồng.
Khiến cho Thanh Đồng kiếm kia đều chấn động cả lên!
- Người còn chưa ra sao mà muốn lấy đầu chó của Cẩu gia ngươi, thật sự xem Cẩu gia ăn kiêng à? Nói cho ngươi biết… Cẩu gia thích ăn xương cốt đó!
Miệng chó nhếch lên, Cẩu gia phản bác với vẻ khinh thường.
Thân hình hắn biến mất trong nháy mắt, tựa như thuấn di mà xuất hiện ở một bên sườn của Thanh Đồng kiếm kia, hắn nện ầm ầm một móng vuốt lên trên thân kiếm Thanh Đồng.
Ông ông!!!
Tiếng kiếm ngân vang dội lại trong hư không.
Dường như gỉ đồng trên thân của Thanh Đồng kiếm kia cũng chấn động đến mức rơi rớt phần nào.
Gỉ đồng vô cùng nặng nề, rơi xuống mặt đất tạo thành những vết lún sâu.
Thanh Đồng kiếm bị một đòn này của Cẩu gia đánh cho cong gập lại, ngay sau đó, nó trực tiếp bị đánh bay vang lên một tiếng vỡ vụn.
Tư Mã Văn phun một búng máu từ trong miệng ra, ánh nhìn nóng rực của hắn ta rơi vào Thanh Đồng kiếm đang bay lơ lửng trên hư không kia.
Hắn nhận ra được thanh kiếm kia, đó là kiếm của một vị tuyệt thế Đại Thánh trong Minh Ngục Kiếm Ma Nhất Mạch bọn họ…
Thanh Đồng kiếm kia… đã nhiễm không ít máu của Đại Thánh!
- Kiếm Ma Nhất Mạch… vô địch!!
Tư Mã Văn cười lớn.
Trong hư không, Cẩu gia liếc mắt nhìn Tư Mã Văn một cái, bỗng nhiên, mắt hắn co rụt lại, hắn mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn qua.
Mà thân hình của Tư Mã Văn cũng hoàn toàn cứng đờ trong nháy mắt này.
Tiếng cười của hắn ta tựa như bị người ta nắm lấy yết hầu mà im bặt lại.
- Gào thét ồn ào ở Thần Tuyệt Sơn của ta, làm phiền ta nghỉ ngơi… ta thật muốn nhìn xem một chút… cái gọi là vô địch của ngươi.
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như hàn băng vạn năm, chỉ nghe thấy giọng là đã cảm thấy dường như có gió lạnh vi vu thổi quét tới.
Ánh mắt Tư Mã Văn đầy hoảng sợ.
Hắn ta đảo tròng mắt, sau đó co rụt lại.
Trên bờ vai của nàng đắp một bàn tay tái nhợt không hề có huyết sắc, bàn tay tinh tế kia, móng tay trong suốt.
Nhưng ở trong mắt Tư Mã Văn… bàn tay xinh đẹp này giống như móng vuốt của ác ma vậy.
Hắn ta run rẩy mà quay đầu nhìn lại.
Ánh vào mi mắt là một vị nữ tử lạnh như băng, phong hoa tuyệt đại, dung nhan tuyệt thế.
- Người ở cấm địa của Thần Tuyệt Sơn… nữ nhân điên?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận