Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1645: Đánh cho ngươi tàn phế… rồi mang đi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người áo đen mãn nguyện buông tay ra.
Vị Tiên Trù trước người hắn ta đang cứng ngắc cả người, hai mắt người này đờ đẫn mà cứ như vậy thất thần ngã lăn quay xuống đất.
Trong mắt vị Tiên Trù này là một mảnh tro tàn. Hắn ta nhìn người áo đen, ánh mắt không còn tí thần thái nào.
Trù Đạo chi tâm mà hắn ta vừa mới ngưng tụ được đã bị người áo đen này cắn nuốt.
Đương nhiên, cắn nuốt này không phải chỉ cắn nuốt mất trái tim mà còn cắn nuốt luôn cả hàm ý trong Trù Đạo chi tâm.
Đã không còn hàm ý này thì thành tựu của vị Tiên Trù này cũng chỉ có thể dừng bước tại đây mà thôi.
Vốn dĩ con đường tương lai tươi sáng đã được trải sẵn cho hắn ta nhưng trong nháy mắt hắn ta đã gặp phải người áo đen, Trù Đạo chi tâm của hắn ta đã hoàn toàn bị người kia cắn nuốt.
Vị Tiên Trù này đã có ý nghĩ muốn chết. Giờ phút này vị Tiên Trù này rốt cuộc cũng hiểu rõ loại tuyệt vọng mà Lâm Nhất đã phải trải qua trên lôi đài vào lúc ấy.
Đó là một loại tuyệt vọng khi hoàn toàn không hề nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.
Tuy nói tuổi thọ của Tiên Trù rất dài lâu, hắn ta vẫn còn có thể ngưng tụ Trù Đạo chi tâm một lần nữa trong những năm tháng còn lại của cuộc đời. Nhưng đây lại là một việc vô cùng khó khăn.
Có lẽ Lục Nhất có thể làm được, nhưng hắn ta…
Hắn ta tự biết thiên phú của bản thân có thể đạt đến mức nào.
Người áo đen cầm một con thái đao màu đen trong tay. Viên đá quý đang đập lên giống như một trái tim phía trên thái đao đang tỏa ra từng tia màu máu mờ mịt làm cho người áo đen không khỏi nheo mắt lại.
- Thật là một cảm giác khiến người khác phải say mê mà…
Hắn ta thưởng thức thái đao một lúc, phía trên thái đao lập tức có có một tia sáng nhanh chóng lóe lên.
Người áo đen liếc nhìn vị Tiên Trù sống không còn gì luyến tiếc kia một chút. Hắn ta không chọn giết chết người kia mà là ngang nhiên rời đi.
Đôi khi, tuyệt vọng còn dày vò hơn cả cái chết.
...
Khuôn mặt thanh tú của Tiết Dao hiện lên một nụ cười, có từng chút ánh sao chảy xuôi trên làn da mịn màng của nàng ta.
Nàng ta đứng dậy khỏi mặt đất.
Tiết Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Trù Đạo chi tâm, rốt cuộc cũng ngưng tụ thành công rồi…
Tiết Dao rất phấn khích. Có Trù Đạo chi tâm thì nàng ta sẽ có cơ hội tiến vào tam phẩm Tiên Trù. Tuy nàng ta không có cách nào yêu nghiệt đến mức có thể tiến vào cấp độ Lân Trù.
Nhưng nàng ta cảm thấy chỉ như vậy thôi cũng đã đủ rồi.
Nơi xa có vài bóng người quen thuộc đang lao tới.
Tốc độ lao tới rất nhanh, hơi thở gây áp lực khiến cây cối xung quanh hơi rũ xuống.
Tiết Dao sửng sốt bật thốt lên:
- Là các ngươi?
Người tới không phải là người nào khác lạ mà lại là Mạnh Khôn mà nàng ta rất quen.
Mà ở bên cạnh Mạnh Khôn lại có một bóng người với hơi thở mạnh mẽ.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiết Dao hơi sáng ngời:
- Phong tân?
Phong Tân là một vị yêu nghiệt Tiên Trù khác của tầng thứ năm Tiên Trù Giới. Tuy hắn ta yếu hơn Lục Nhất một ít nhưng hắn ta vẫn đủ mạnh để có thể đè bẹp những người đồng trang lứa khác.
Mạnh Khôn vậy mà lại đi cùng với Phong Tân.
Không phải nói Phong Tân là một tên cuồng nấu nướng, hắn ta chỉ có thể am hiểu mấy chuyện liên quan đến nấu ăn còn lại hoàn toàn không hiểu gì về mấy cái đạo lý đối nhân xử thế sao?
Tốc độ của Mạnh Khôn và Phong Tân thật sự rất nhanh. Hai người bọn họ bay nhanh qua dừng lại bên cạnh Tiết Dao.
Mạnh Khôn mang vẻ mặt còn đang sợ hãi mà nói:
- Thấy ngươi vẫn bình an vô sự như thế này thật tốt quá…
Tiết Dao hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy?
Đang ở trong không gian Tiên Thụ thì Mạnh Khôn sợ cái gì vậy?
Mạnh khôn nói:
- Một đường này ta đi qua đây đã gặp được rất nhiều vị Tiên Trù. Trong mắt mỗi một người bọn họ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cái này thật sự không bình thường…
- Sau ta lại tìm hiểu thêm mới biết được hóa ra là người áo đen đang tìm kiếm khắp nơi mấy vị Tiên Trù được tiến vào không gian Tiên Thụ để trù đấu… cướp Trù Đạo chi tâm của mỗi một vị Tiên Trù. Hắn ta hấp thu mất thành quả mà bọn họ vẫn luôn nỗ lực đạt được sau khi tiến vào không gian Tiên Thụ.
Tiết Dao nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi. Còn có thể làm như vậy được sao?!
Người áo đen có phải chính là tên bí ẩn đã nghiền áp Lục Nhất đến mức tuyệt vọng trong trận thi đấu Tiên Trù phải không?
Phong Tân gật đầu.
Hắn ta và Mạnh Khôn tình cờ gặp nhau giữa đường.
Nghĩ vậy, chắc là bọn họ đang định đoàn kết ở bên nhau nếu không thì cũng sẽ nối gót đi vào vết xe đổ của những vị Tiên Trù phía trước mất.
Mạnh Khôn nói:
- Chúng ta đi nhanh lên… Thừa dịp bây giờ Tiên Thụ vẫn chưa khuếch tán ý chí Thiên Đạo lần thứ hai thì nhanh chóng chạy tới chỗ Tiên Thụ đi. Ở đó sẽ có cường giả cấp thành chủ đang chờ chúng ta. Có cường giả cấp thành chủ ở đó thì người áo đen này chắc chắn không dám làm càn đâu!
Tiết Dao có chút hoảng loạn gật đầu. Nàng ta chưa từng gặp được loại tình huống như thế này bao giờ cho nên giờ phút này nàng ta đang cảm thấy vô cùng hoang mang lo sợ.
Nàng ta vội vàng đi theo Mạnh Khôn và Phong Tân rời khỏi đây.
Ba người bọn họ bứt phá tốc độ bay nhanh lao về phía chỗ của Tiên Thụ.
Sẽ có một đợt ý chí Thiên Đạo của Tiên Thụ bùng nổ nữa. Khi đó mới chính là một lần cơ duyên lớn, đó là mục đích mà mỗi một vị Tiên Trù tiến vào không gian Tiên Thụ.
Lần khuếch tán ý chí Thiên Đạo đó có thể giúp bọn họ đột phá đến cảnh giới nhị phẩm Tiên Trù!
Đến lúc đó, bọn họ sẽ không cần phải sợ hãi người áo đen kia nữa.
Sau khi ba người bọn họ rời đi không bao lâu.
Người áo đen kia thong thả bay đến. Phía trên cơ thể hắn ta tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Trù Đạo chi tâm của hắn ta đã trở nên mạnh mẽ tới một cấp độ vô cùng đáng sợ. Mỗi một lần hắn ta nhảy lên đều dường như sẽ làm cho hư không phải run lên.
Người áo đen vắt hai tay ra sau lưng, đôi mắt hơi híp lại lẩm bẩm:
- Ồ… Mấy vị tiểu Tiên Trù này hình như đã phát hiện ra cái gì rồi thì phải. Bọn họ đã bắt đầu chạy trốn rồi này.
Sau đó hắn ta nhìn về nơi xa, chỗ đó chính là phương hướng mà mấy người Tiết Dao đã rời đi.
- Trò mèo vờn chuột sao… Ta thích.
Người áo đen vắt tay sau lưng rồi nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống mặt đất.
Thảm cỏ trên mặt đất ngay lập tức bị nổ tung. Sau đó bóng người của người áo đen để lại một đống hỗn độn ở chỗ đó rồi biến thành một bóng mờ bay nhanh rời đi.
...
Tầng thứ năm Tiên Trù Giới, Phủ Thành chủ.
Một tiếng nổ vang lớn xuất hiện, ngay sau đó toàn bộ Phủ Thành chủ nguy nga lập tức biến thành một đống đổ nát.
Khói và bụi mù mịt bốc lên cuồn cuộn rồi không ngừng bay lên trời.
Những vị Tiên Trù của tầng thứ năm lần lượt ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn về hướng Phủ Thành chủ.
Sau đó, tất cả bọn họ đều phát ra tiếng hít hà.
Bọn họ không bao giờ có thể ngờ đến Phủ Thành chủ nguy nga có thể sẽ biến thành một đống đổ nát chỉ trong một đêm.
Đó chính là Phủ Thành chủ đấy! Là chỗ ở của Phong Quan Trường, tồn tại đứng đầu Tiên Trù Giới, hạ đẳng Lân Trù đấy!
Phong Quan Trường đức cao vọng trọng, ông ta có danh vọng rất cao ở tầng thứ năm Tiên Trù Giới.
Đương nhiên, nguyên nhân rất lớn là bởi vì tu vi và trình độ nấu nướng của Phong Quan Trường.
Mười ngàn mét phía trên không của Phủ Thành chủ.
Cẩu gia bay lơ lửng. Áo choàng dài của Địch Thái Giới Chủ bị gió thổi bay phất phới làm thấp thoáng hiện lên cơ thể trần như nhộng của hắn ta. Mộng Kỳ thành chủ vén tóc của bản thân một chút, trong mắt nàng ta lóe lên một tia ngưng trọng.
Phong Thành chủ… thật sự đã biến thành kẻ phản bội, kẻ phản bội của Tiên Trù Giới sao?
Phong Quan Trường… Ông ta thật sự đã giết Tiết thành chủ ư?
Địch Thái Giới Chủ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Quả nhiên không ở nơi này, hơn nữa Phong Quan Trường còn chuẩn bị một món quà lớn như thế cho chúng ta nữa. Nếu không cẩn thận thì có lẽ đã…
Hắn ta vén mái tóc màu vàng kim của bản thân một chút. Hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận