Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2068: Lần sau trả cho ngươi một mảnh thảo nguyên (2)

Notice: Undefined offset: 220
Chỉ có điều, tên Hoàng Tuyền Đại Thánh này lại bị vị cường giả trong Thanh Đồng cung điện tát một cái bay đi lúc ở bên sông Hoàng Tuyền.
Vậy vị cường giả trong Thanh Đồng cung điện kia mạnh mẽ đến cỡ nào chứ?
Bộ Phương không khỏi rơi vào trầm tư.

Bên ngoài sơn cốc.
Lỗ Thành bay lơ lửng trên không trung, hắn ta đưa ánh mắt thâm thúy nhìn vào bên trong sơn cốc.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đã rời đi.
Trương Hiên chết rồi.
Đám cường giả khác của Minh Ngục ai nấy cũng ngã xuống mặt đất, thở phì phò từng ngụm giống như hạ đường huyết vậy.
- Dẫn đội… chúng ta…
Lỗ Thành hơi nhếch khóe môi mà hít sâu một hơi.
- Chúng ta mau rút đi, tên đầu bếp Tiên Trù Giới kia chết chắc rồi, chọc giận Hoàng Tuyền Đại Thánh… chết là không thể nghi ngờ nữa.
Lỗ Thanh có hơi vui sướng trong lòng.
Nhớ tới ánh nhìn chòng chọc của Bộ Phương, khắp người hắn ta cũng bức bối.
Tên thần kinh kia chết là tốt, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn một chút.
Trong nháy mắt, một đoàn người phóng vụt như bay ra.
Lỗ Thành dẫn một đám người bay như tên bắn.
Bỗng nhiên.
Sắc mặt của Lỗ Thành thay đổi.
Trên bầu trời phía xa xa.
Một bóng dáng phóng như bay đến tựa một viên lưu tinh rồi hung hăng rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Mặt đất nổ tung rồi vỡ tan hoàn toàn.
Hít hít…
Đám cường giả của Minh Ngục đều hít một ngụm khí lạnh, ai nấy cũng mang vẻ mặt không thể tin được mà nhìn bóng dáng bên trong hố sâu kia.
Tâm thần của Lỗ Thành căng thẳng, sau đó thần niệm của hắn ta dâng trào lên.
Phía sau lưng hắn chợt có một vị Thánh Minh Khôi to lớn khoắc hắc bào hiện ra.
Bụi mù cuồn cuộn tán đi.
Lộ ra bóng dáng bên trong hố sâu.
Đó là một bộ xương khô.
Bộ xương khô mặc áo giáp màu vàng.
Trong hốc mắt trống rỗng lại có đốm lửa màu lam sậm đang nhảy nhót, ngọn lửa kia giống như muốn hấp dẫn cả tâm thần của người khác vào bên trong đó.
Bộ xương khô đó mặc áo giáp màu vàng, ánh sáng vàng kim lóng lánh, rực rỡ chói mắt, làm cho người ta không dời ánh mắt đi được.
Phía sau lưng của con rối còn đeo hai thanh trường mâu, trên đỉnh nhọn có ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra.
- Khô lâu của Đọa Thần Quật!
Đôi mắt của Lỗ Thành đột nhiên co rụt lại.
Hắn cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ đến mức hít thở không thông từ trên người khô lâu kia.
Khô lâu này… rất mạnh!
- Các ngươi đi trước đi… nhanh đi đi, ta chặn bọn chúng, các ngươi trở lại Hoàng Tuyền trấn đi!
Sắc mặt Lỗ Thành vô cùng nghiêm túc mà bay lơ lửng trên hư không.
Dường như chuyến đi Địa Ngục lần này tồn tại những nguy hiểm vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ.
Khó trách nhiều năm như vậy mà Minh Ngục cũng không đánh bại được Địa Ngục, thật sự có quá nhiều cấm kỵ tồn tại bên trong Địa Ngục.
Năm đó đã giết chết một vị Lão Minh Vương mà vẫn còn có nhiều nhân vật mạnh mẽ như vậy.
Sắc mặt của đám người dự thi ở Minh Ngục đều đã trắng bệch.
Bọn họ đấu không lại Hoàng Tuyền Đại Thánh, nhưng dường như bọn họ cũng vẫn không phải là đối thủ khô lâu trước mắt này.
Xẹt xẹt xẹt…
Lỗ Thành giơ tay lên, thần niệm của hắn dường như hóa thành từng sợi tơ mảnh quấn quanh lên phía trên Thánh Minh Khôi phía sau lưng kia.
Thánh Minh Khôi lập tức bay lơ lửng trước người hắn ta.
Trong nháy mắt, đám người dự thi của Minh Ngục đều không chút do dự mà quay đầu bay vọt về phía xa.
Đóm lửa bên trong hốc mắt của Kim Giáp Khô Lâu kia nhảy nhót một hồi, nó không thèm để ý đến một đám người đang chạy trốn kia.
- Người ngăn cản… giết không tha.
Kim Giáp Khô Lâu mở miệng phát ra âm tiết kỳ dị.
- Hừ! Khô lâu của Đọa Thần Quật… tại hạ cũng muốn cảm thụ thử một phen xem các ngươi mạnh mẽ đến cỡ nào!
Thân hình Lỗ Thành đột nhiên cất cao lên, rồi chợt bay lơ lửng trong hư không.
Hắn ta ngồi xếp bằng lại.
Hai tay giang mạnh ra.
Tay hắn ta thanh tú tựa như nữ tử, thậm chí còn tản ra ánh xanh ngọc bích tròn trịa.
Từng sợi tơ mảnh buông xuống không ngừng.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, hắc bào đột nhiên rách tan, một luồng ánh sáng lóng lánh chợt nở rộ.
Lần đầu tiên bộ dạng của Thánh Minh Khôi hiện ra.
Khắp toàn thân Thánh Minh Khôi được làm từ kim loại, góc cạnh rõ ràng, ở vị trí ngực của nó còn có một viên bảo thạch đang nở rộ ánh sáng xanh thẳm.
Hình như đó chính là Thánh Minh Khôi Chi Tâm trong truyền thuyết, cũng là cội nguồn năng lượng của Thánh Minh Khôi.
Kim Giáp Khô Lâu đối mặt với Thánh Minh Khôi khổng lồ, đóm lửa trong hốc mắt của nó nhảy lên, sau đó nó cầm lấy thanh trường mâu phía sau lưng.
Giây tiếp theo, hai chân xương cốt gầy gộc gập lại rồi chợt duỗi thẳng ra.
Ầm ầm tận trời tựa như súng bắn đạn vậy!
Trường mâu đánh mạnh về phía Thánh Minh Khôi!
Rầm rầm rầm!
Trận chiến đột nhiên bùng phát trên hư không!
Chỉ là vừa mới chiến đấu thì Lỗ Thành đã cảm nhận được một luồng khí hung tàn đáng sợ đang trào đến.

Bộ Phương nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh, hắn ta cũng nhìn Bộ Phương.
Trong mắt Hoàng Tuyền Đại Thánh, Bộ Phương đã trở thành người chết từ lâu rồi.
Dám trộm cây của hắn ta, bắt buộc phải chết.
Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo chính là bảo bối của hắn ta, cướp lấy bảo bối chẳng khác nào lấy mạng của hắn cả!
Vẻ mặt của Bộ Phương rất lạnh nhạt.
Hắn nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh rồi thở một hơi thật dài.
Bị phát hiện rồi… vậy thì không còn cách nào khác.
- Lúc trước lấy một nhành Hoàng Tuyền Thảo của ngươi là tại hạ không đúng, dù sao thì cũng là cây do ngươi gieo trồng…
Bộ Phương lên tiếng nói.
- Cầu xin tha thứ? Vô dụng thôi… trộm cây của ta, ngươi bắt buộc phải chết!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói với vẻ lạnh lùng.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh một cái rồi lại lắc lắc đầu.
- Chỉ có điều… Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo này là do Thiên Địa sinh ra, thuộc về tạo hóa, tất nhiên là phải gặp người có duyên rồi, nếu ta đã có thể cầm được nhành cây này, nói rõ rằng nó có duyên với ta…
Vẻ mặt của Bộ Phương vô cùng nghiêm túc.
Khóe miệng của Hoàng Tuyền Đại Thánh co rút mãnh liệt một trận.
- Lừa bịp, ngươi tiếp tục lừa đi… bản Đại Thánh không bị ngươi tính kế đâu!
- Cây còn người còn, cây chết… Bản Thánh làm cho long trời lở đất luôn!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói với vẻ hung ác.
Hắn ta đã ở đầu nguồn sông Hoàng Tuyền mấy vạn năm rồi, cũng gieo trồng cây cỏ từng ấy năm, nhưng lại không thể trồng ra Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo được.
Nó chính là bảo bối của hắn ta!
- Lừa người? Ngươi cảm thấy là chuyện bịp bợm sao? Chuyện thế gian đều coi trọng một cái duyên phận, là của ngươi thì cuối cùng vẫn sẽ là của ngươi, không phải của ngươi, chung quy lại vẫn không phải của ngươi…
- Ta có thể cầm được nhành cây này, tất nhiên chứng minh rằng nó… không phải của ngươi.
Vẻ mặt Bộ Phương không chút cảm xúc mà nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh, tiếp tục lừa bịp với vẻ nghiêm trang… oh, là giải thích.
- Đủ rồi! Bản thánh không muốn nghe ngươi bịa chuyện! Cho dù ngươi là người của con chó ghẻ kia đi nữa thì bây giờ cũng phải chết!
Hoàng Tuyền Đại Thánh thét dài một tiếng, mái tóc hắn ta bay phất phới.
Ngay sau đó, hắn ta đánh một chưởng về phía Bộ Phương.
Thiên Địa xung quanh lập tức trở nên ngưng trệ, dường như không khí cũng ứ đọng lại luôn!
Một bàn tay to tựa như che lấp cả bầu trời đập vỡ hư không mà quất về phía Bộ Phương.
Sát ý khủng bố đột nhiên cuộn trào mãnh liệt!
Bộ Phương mang sắc mặt lạnh nhạt mà cầm Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo.
Hắn nhìn bàn tay đang áp sát tới không ngừng kia.
Cuối cùng hắn cũng thở dài một hơi… xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi.
- Dừng tay.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta lấy Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo này để làm gì sao?
- Hôm nay ngươi cho ta một gốc cây, ngày khác ta sẽ trả cho ngươi cả một mảnh thảo nguyên…
Ánh mắt Bộ Phương nhìn thẳng vào Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Hắn nghiêm túc lên tiếng.
Ầm ầm ầm!
Một chưởng đột nhiên hạ xuống, cuối cùng dừng lại cách một tấc trước mặt Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận