Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1084: Nếu có thể cứu sống, ta nhận thua! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xung quanh ngoài trừ đám người Bộ Phương còn có các thực khách chen chúc tới xem trù đấu.
Lưu Gia Lý quay người, dẫn bọn người Bộ Phương tiến vào Vảy Ngọc Quán, mà thủ vệ và thức khách thì đều ở lầu một.
Giống như Phượng Hiên Các, lầu một của Vảy Ngọc Quán cũng có chuẩn bị một trận pháp, có thể thấy rõ ràng trù đấu.
Chủ đề hôm nay là linh dược thiện.
Chủ đề này khiến rất nhiều người đều hưng phấn.
Linh dược thiện là một món ăn vô cùng đắt đỏ và trân quý. Đầu bếp bình thường vốn dĩ khó mà nấu được linh dược thiện. Bởi vì nó không giống với món ăn bình thường, cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Từng có truyền thuyết nói, linh dược thiện đỉnh cấp có thể cứu người chết sống lại.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ là truyền thuyết. Dù sao nhiều năm ở Thao Thiết Cốc, chỉ có lác đác mấy người nghiên cứu linh dược thiện, điển tịch ghi chép cũng vô cùng khan hiếm.
Lưu Gia Lý vẫn là đầu bếp đệ nhất nấu linh dược thiên trong Thao Thiết Cốc.
Đương nhiên Bộ Phương không xa lạ gì với linh dược thiện. Nói đúng ra thì Bộ Phương chính là dựa vào linh dược thiện mà xuất đạo.
Bộ Phương cũng có hiểu biết riêng của mình đối với linh dược thiện. Đương nhiên với tinh thần lực của Bộ Phương nấu linh dược thiện cũng không quá khó khăn.
Mọi người đi tới lầu hai. Lầu này rất rộng lớn, đương nhiên Lưu Gia Lý đã vì lần trù đấu này mà chuẩn bị rất cẩn thận.
- Không ngờ lần trù đấu cuối cùng này lại là ta và ngươi.
Lưu Gia Lý nhìn Bộ Phương nói ra.
- Từ trận trù đấu đầu tiên của ngươi ta đã bắt đầu quan sát và nghiên cứu kỹ. Ngươi rất lợi hại, hầu như mỗi một trận đều có thể đưa ra món ăn bất ngờ… Cho nên ta rất mong chờ, mong chờ có thể trù đấu với ngươi.
Lưu Gia Lý đi đến trước bếp lò, hai tay đặt bên trên, mỉm cười nhìn Bộ Phương.
Giờ phút này Bộ Phương đang đánh giá toàn bộ Vảy Ngọc Quán, ánh mắt đạm bạc.
Trong lầu hai, có mùi thuốc nồng nặc phiêu đãng. Hiển nhiên trên này chồng chất rất nhiều thuốc đông y.
- So đấu linh dược thiện không thể dựa vào giám khảo… Bởi vì so đấu linh dược thiện không phải là cảm giác và mùi vị, mà chính là dược hiệu… Có thể phát huy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn hay không, mới là điểm mấu chốt của linh dược thiện.
Lưu Gia Lý nói.
Hắn giơ tay lên, vỗ vỗ.
Âm thanh va chạm vang dội cả lầu hai.
Xuyên thấu qua trận pháp, mỗi người đều hưng phấn.
Ầm ầm!
Hai cái lồng giam ầm ầm từ trên trời rơi xuống, nện trên mặt đất ở lầu hai, khiến cho toàn bộ lầu hai đều rung động.
Lưu Gia Lý chắp tay, chậm rãi đi tới trước lồng giam. Hắn mãnh liệt nâng tay lên, đập vào phía trên lồng.
Uỳnh!
Ánh sáng lóe lên, hình ảnh trong lồng giam cũng dần dần hiện rõ ra.
Là hai con Linh Thú bị thương, là loại Heo Linh Thú trên lưng như cõng thêm một ngọn núi nhỏ.
- Đây là heo vác núi, một loại Linh Thú rất dễ tử vong. Hiện tại đã chuẩn bị chết rồi. Chúng ta hãy so đấu xem ai có thể cứu sống loại Linh Thú heo này nhanh nhất, thì người đó thắng… thế nào?
Lưu Gia Lý nhìn Bộ Phương, ánh mắt rạng rỡ nói ra.
Trong lòng hắn có chút kích động, cuối cùng cũng có thể thoải mái đấu một trận.
Hắn bế quan nghiên cứu nhiều ngày như vậy, rốt cuộc muốn hôm nay có thể đánh bại Bộ Phương.
Trận trù đấu cuối cùng có thể thắng, loại cảm giác này khiến máu trong người không ngừng sôi trào, vô cùng hưng phấn.
Bộ Phương liếc nhìn hai con heo một chút, khóe miệng giật giật một cái.
Ánh mắt hắn di chuyển dừng lại trên người Lưu Gia Lý.
- Quá phiền phức, cứu heo thì có ý nghĩa gì, chúng ta cứu hắn đi…
Bộ Phương nói ra.
Lời nói của Bộ Phương làm cả người Lưu Gia Lý sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Hắn không ngờ Bộ Phương thế mà lại từ chối đề nghị của hắn.
- Ngươi nói… cứu ai?
Lưu Gia Lý hít sâu một hơi, nói ra.
Khóe miệng Bộ Phương kéo một cái, giơ tay lên vỗ vỗ vào đầu Tiểu Hoa. Mắt rắn tam hoa của Tiểu Hoa chuyển động, liếc nhìn Bộ Phương một chút sau đó lùi lại một bước, thân hình biến hóa.
Hóa thành một con rắn lớn.
Miệng rắn há mở, dịch nhờn chảy ra, Sở Trường Sinh thân thể thủng trăm lỗ cũng bị phun ra.
Trong nháy mắt Lưu Gia Lý ngây người, cả người như bị sét đánh.
Cái này… đây là có chuyện gì?
Bộ Phương vì trận trù đấu này, mà đánh đại trưởng lão gần chết? Không thể nào…
Không chỉ Lưu Gia Lý, mà qua hình ảnh chiếu trên trận pháp. Lúc nhìn thấy thân hình Sở Trường Sinh bị thủng trăm ngàn lỗ, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Người tuôn ra từ miệng con rắn kia… thực sự là Sở Trường Sinh sao?
Xoạt!
Tất cả mọi người đều xôn xao, đại trưởng lão trọng thương còn một hơi thở cuối cùng? Không phải đang đùa chứ?
Mọi người đều cho rằng đối phương đã bị đại trưởng lão đánh đuổi trong trận đại chiến nổ ra trên lầu đêm qua. Nhưng không ngờ, hóa ra đại trưởng lão mới là người bị giết.
Nhìn bộ dạng thê thảm của đại trưởng lão, miệng mỗi người đều run rẩy.
Ở trong lầu, Yến Thành chắp lấy tay, khóe miệng nhếch lên. Thế mà Sở Trường Sinh còn chưa chết… đúng là mạng lớn.
Mắt Yến Thành tinh tường, liếc một chút đã biết tình trạng của Sở Trường Sinh.
Sức sống tan hết, chỉ còn lại một tia chấp niệm treo khí tức. Chỉ cần chấp niệm này vỡ nát, Sở Trường Sinh sẽ chết.
Loại tình huống này đừng nói là linh dược thiện, cho dù là Thần Dược thật sự cũng khó có thể cứu sống.
- Trận trù đấu này… đúng là thú vị.
Yến Thành cười lạnh.
Cả người Lưu Gia Lý đều hít sâu một hơi.
Lần trù đấu linh dược thiện này là muốn cứu sống đại trưởng lão?
- Không thể nào… sức sống của đại trưởng lão đã tan hết. Bây giờ có thể tính là người chết rồi… làm sao có thể cứu?
Sắc mặt Lưu Gia Lý trắng bệch, thân hình lảo đảo?
Bộ Phương lấy ra một sợi dây nhưng từ trong hệ thống không gian, buộc tóc lại, con ngươi di chuyển rơi vào trên người Lưu Gia Lý.
- Ta nói có thể cứu… thì có thể cứu.
Bộ Phương nói.
Mắt Lưu Gia Lý sáng như đuốc.
- Được! Nếu như ngươi có thể cứu sống đại trưởng lão… thì trận trù đấu này. Lưu Gia Lý ta… nhận thua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận