Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3141: Ai dám xưng Trù Thần? (1)

Hoa tuyết tung bay, tâm tịch mịch.
Bộ Phương mở mắt ra nhìn bầu trời xanh biếc, lòng hơi run sợ giống như trải qua một giấc mộng. Mọi thứ hắn vừa trải qua bây giờ hắn nhớ lại, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.
Ngồi dậy, thân thể truyền đến cảm giác rét lạnh, Bộ Phương nhìn thân thể ở trần của mình, nhướng mày. Trên trời, những bông tuyết yên tĩnh rơi xuống thân thể hắn, bị nhiệt độ thân thể hòa tan, hóa thành giọt nước chảy xuôi.
Lau lau sợi tóc, mái tóc dài phất qua thân thể truyền đến cảm giác ngứa rát. Hắn đứng lên nhìn bốn phía xung quanh.
Núi lớn ngập tuyết, vị trí hắn đang đứng bây giờ chắc là ngọn núi ở Tầm Tiên Tinh, hắn tiêu tán ở đây, cũng trọng sinh ở đây. Lễ vật mà Trù Thần cho hắn, có lẽ là sống lại một lần nữa.
Nhưng bây giờ Bộ Phương triệt để là một người phàm. Không có bất kỳ tu vi gì, thân thể cũng không phải là Thánh Nhân Hỗn Độn cường hãn đến cực hạn.
Thở ra một hơi lạnh, Bộ Phương lắc đầu. Sống lại thì sống lại… tại sao phải lột sạch y phục, Trù Thần lại ác thế à? Không phải muốn hắn vừa sống lại đã bị đông cứng chứ?
Bộ Phương thở ra hơi lạnh, rời khỏi rừng. Dấu chân hắn khắc trên tuyết dần dần biến mất không thấy gì nữa. Hắn mặc một bộ y phục cũ nát, không tìm kiếm quán ăn của mình mà mai danh ẩn tính lẫn vào trong thành bang. Hắn theo trù nghệ đã có, mở một quán ăn khác, bắt đầu tu hành lại từ đầu. Vừa tu hành, vừa nấu nướng…
Nghiêm túc mà nói thì cũng coi như là chuyển thế trọng tu. Nhưng thiên phú tu hành của hắn bây giờ mạnh hơn trước quá nhiều. Có lẽ do cảm ngộ được đạo hữu tình nên tốc độ tu hành của Bộ Phương vô cùng nhanh.

Vũ Trụ Hỗn Độn.
Một con mãng xà vắt ngang trời cao, đuôi rắn quét qua, một hành tinh bị nổ tung. Tiểu Hoa mang theo hộp cơm của Bộ Phương vào trong Hỗn Độn. Vành mắt nàng đỏ bừng, đầy vẻ sầu não. Nàng mím môi, ôm chặt hộp cơm, đi về phía Hỗn Độn.
Trong Hỗn Độn, Ngũ Đại Cung Thiên Thần đã xuất thế, đứng lặng trong Hỗn Độn, hình thành một trận pháp huyền ảo.
Trong chỗ trận pháp phong tỏa hình thành một lực phòng ngự vô cùng mạnh. Lúc Tiểu Hoa tới Hỗn Độn, đương nhiên tạo ra sự chú ý đến rất nhiều người.
Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp, Tiểu Hồ, Tiểu Tôm đều chạy như bay tới, lơ lửng trong không trung, xuất hiện trước mặt Tiểu Hoa.
Đều là người quen cũ, vừa thấy mắt thì lại không nói gì cả. Tiểu Hoa vô cùng trầm mặc, vành mắt nàng đỏ lên khiến Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều thở dài một hơi, có lẽ bọn hắn đã biết điều gì từ lâu rồi.
Cung Thiên Thần Thời Gian, bốn vị Thiên Thần đứng lặng. Mắt chó của Cẩu Gia nhìn chằm chằm Tiểu Hoa ở trước mặt.
- Nha đầu, là Bộ Phương bảo ngươi tới đúng không?
Cẩu Gia nói.
Tiểu Hoa gật đầu, thở dài một hơi, bày hộp cơm trước mặt Cẩu Gia.
- Bộ Phương hắn… hắn bảo ta mang thứ này tới cho các ngươi.
Tiểu Hoa nói rồi mở hộp cơm lấy từng món ăn ra. Đây đều là những món ăn bình thường vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
- Đây là sườn xào chua ngọt của Cẩu Gia ngươi, Bộ Phương cho ngươi…
Tiểu Hoa đưa sườn xào chua ngọt được đựng trong đĩa sứ Thanh Hoa cho Cẩu Gia.
Cẩu Gia sửng sốt, vuốt chó run nhè nhẹ bưng lấy đĩa sứ Thanh Hoa, sườn xào chua ngọt đẫm nước sốt phản chiếu trong mắt hắn.
Xoát!
Cẩu Gia nhìn món ăn trước mặt không khỏi hình dung lên vẻ mặt và giọng nói của Bộ Phương.
- Haiz… tiểu tử Bộ Phương.
Cẩu Gia cảm thán một câu. Hắn đã làm bạn với Tiểu Bạch và Bộ Phương đã lâu, từ Đế Quốc Thanh Phong bọn hắn làm bạn vô cùng vui vẻ. Cẩu Gia còn nhớ rõ bộ dạng lúc trước Bộ Phương cầm sườn xào chua ngọt gọi hắn vào ăn cơm.
Sườn xào chua ngọt trước mắt không có bất kỳ năng lượng phù hoa nào, cũng không phải dùng thịt rồng đỉnh cấp để nấu nhưng Cẩu Gia nhìn thấy thì trong thâm tâm như đang thét gào.
Thở ra một hơi, Cẩu Gia bắt đầu ăn, bộ dạng như lúc đầu gặp Bộ Phương vậy.
Cẩu Gia ăn từng miếng từng miếng, đột nhiên thở dài một hơi.
- Rất ngon… đây là món sườn xào chua ngọt ngon nhất mà Cẩu Gia ta từng ăn, đáng tiếc lại ăn không nổi.
Cẩu Gia thì thầm, khí tức trên người chìm nổi.
Uỳnh!
Khí tức khủng bố phóng thẳng lên trời cao giống như muốn trùng kích thiên địa này đổ sập. Uy thế như vậy khiến không ít cường giả trong Hỗn Độn đều chấn động vô cùng. Đó là Thiên Thần Thời Gian bắt đầu đột phá? Từ Thánh Nhân Hỗn Độn đỉnh cấp trùng kích tới tầng thứ Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn? Một món ăn tạo nên một Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn…
Cung Thiên Thần Sinh Mệnh, khuôn mặt Minh Vương Nhĩ Cáp tiều tụy. Một tay hắn đỡ cằm, đôi mắt nhìn một cây Lạt Điều trên bàn. Chỉ là Lạt Điều bình thường, không có chút hào quang nào, cũng không hề có năng lượng quấn quanh nhưng là khiến lòng Minh Vương Nhĩ Cáp khẽ run lên.
- Lạt Điều à Lạt Điều… đây chẳng phải là cây Lạt Điều cuối cùng mà Minh Vương Nhĩ Cáp ta ăn sao? Thanh niên Bộ Phương…
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Cáp sầu muộn, vành mắt hơi đỏ lên. Hắn cầm Lạt Điều, nhét vào trong miệng, bắt đầu mút ra mút vào, mũi thất thời mỏi nhừ. Mắt hắn đầy nước mắt.
- Rốt cuộc bổn Vương cũng không được ăn Lạt Điều của thanh niên Bộ Phương nữa rồi…
Minh Vương Nhĩ Cáp bi thương tới mức khó thở, nghẹn ngào bụm mặt lại. Không biết hắn bi thương vì Lạt Điều hay là vì Bộ Phương nữa.
Cung Thiên Thần Hủy Diệt, Tiểu Hồ nằm ngửa tí chi lên, ngửa mặt không nhúc nhích. Bên cạnh bày một viên thịt.
Cung Thiên Thần Không Gian, Tiểu Tôm nằm trong một vò rượu, ống mắt kéo xoay tròn.
Tiểu Hoa nhìn thấy Hỗn Độn đang chìm đắm trong bi thương, thở dài một hơi, thân thể cử động hóa thành mãng xà vắt ngang tinh không mà đi, vượt qua con đường lớn của Vũ Trụ tới Thành Hư Vô.
Nơi xa, Thành Hư Vô yên tĩnh lơ lửng trong ngân hà, bình đạm vô cùng. Tiểu Hoa đi một đường vào.
Trên không, hiện ra một quý phụ cao quý, nghênh đón Tiểu Hoa bước vào.
Trước cung Nữ Vương Nguyền Rủa, Tiểu Hoa đáp xuống. Tiểu Chú, Tiểu Ai, còn có các vị Công Tước xuất hiện nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt phức tạp.
Tiểu Hoa là người phát ngôn thay cho Bộ Phương lúc này, khiến tâm tình bọn họ càng trở nên phức tạp.
- U tỷ đâu?
Tiểu Hoa nói.
Tiểu Ai chỉ chỉ vào trong cung Nữ Vương Nguyền Rủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận