Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1816: Ngươi và hắn ta là cùng một loại người (2)

Notice: Undefined offset: 178
Trong lòng cũng đang tự hỏi.
- Hệ thống… hệ thống ra đây!
- Lời nói của nữ nhân điên này… có ý gì?!
Chẳng lẽ lão bằng hữu theo như lời của nữ nhân điên kia là ký chủ đời trước của hệ thống?!
Rất có khả năng, cực kỳ có khả năng!
Nhưng vì sao bây giờ hệ thống lại chạy tới trên người hắn?
Hơn nữa đưa hắn từ địa cầu đến thế giới huyền huyễn này?
Bộ Phương kêu lên, nhưng cũng không làm hệ thống xuất hiện, sự trầm mặc của hệ thống làm cho tim Bộ Phương vô cùng áp lực…
Băng Thánh tiếp tục vuốt ve hai má của Bộ Phương.
Cảm giác lạnh như băng khiến cho tâm thần của Bộ Phương run lên kịch liệt.
- Ta biết… ngươi và hắn, hẳn đều là người có bí mật… chắc ngươi và hắn là cùng một loại người…
- Không… ta chính là ta… độc nhất vô nhị.
Bộ Phương lắc lắc đầu mà nói.
Băng Thánh thở dài một hơi, bộ dạng đau thương kia làm cho tim Bộ Phương dường như cũng run lên.
Một nụ cười, một cái nhăn mày cũng đều tuyệt thế khuynh thành.
- Ta sẽ không nhận nhầm đâu… người nọ đã nuôi ta lớn lên, sao ta có thể quên đi hơi thở kia được… nếu ngươi thật sự cùng một loại người với hắn… vậy ta phải nhắc nhở ngươi.
Ánh mắt Băng Thánh nhìn chăm chú vào Bộ Phương.
- Nhắc nhở ta cái gì?
Đôi mắt Bộ Phương co rút lại.
Băng Thánh nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên chậm rãi đưa đầu đến gần.
Tiến đến bên tai Bộ Phương, khí thở ra như lan.
- Người muốn đạt đến đỉnh phong, tai họa bầu bạn, một ý sinh, một ý tử.
- Phá vỡ luân hồi, đồng nghĩa với vứt bỏ hết thảy… lại vừa canh chừng một góc… Trù Thần Chi Đạo.
Lời nói của nữ nhân này, tiếng không lớn, tựa như muỗi kêu, nhẹ nhàng hời hợt.
Nhưng ở trong lòng Bộ Phương lại giống như tiếng trống chiều chuông sớm vang vọng không dứt, khiến cho tâm thần hắn kinh sợ.
- Có ý gì?
Bộ Phương nhíu mày, dường như hắn đã cảm nhận được sự khác với bình thường ẩn trong đó.
Trong lời nói này tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và mê mang.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ bị lạc phương hướng trên đại dương, không biết nơi nào là phương xa.
Lại tựa như lời nói đang dặn dò hậu nhân.
Làn gió thơm rời đi.
Băng Thánh nói xong thì dịch chuyển đầu đi, ngón tay đặt trên hai má của Bộ Phương cũng buông xuống, lướt qua hàm dưới, rồi thu tay lại.
Cả người lại trở nên lạnh lùng một lần nữa.
- Lời này là do hắn nói đó, ta chỉ phụ trách chuyển lời thôi, có thể nghe hiểu, hay nghe không hiểu… tùy ngươi.
Băng Thánh nói.
Chẳng qua thì ngươi cũng không cần phải lo lắng, thực lực bây giờ của ngươi vẫn còn kém xa lắm… tai họa của người nọ, chắc ngươi sẽ không gặp phải đâu.
Băng Thánh nói.
Nói xong, nàng bèn vươn tay ra ôm Tiểu Hồ Ly đang nằm trong lòng Bộ Phương đi.
Tiểu Hồ Ly rất ngoan ngoãn, con bé cũng không giãy dụa, chỉ im lặng mà làm tổ trong lòng Băng Thánh.
Băng Thánh dịu dàng xoa đầu của Tiểu Hồ Ly, khóe miệng nàng hiện lên một ý cười.
Bỗng nhiên.
Băng Thánh ngẩng đầu.
Con ngươi màu lam nhạt nhìn thẳng về phía Thần Tuyệt Sơn ở xa xa.
- Rình đủ chưa? Nếu còn không cút… đừng trách ta ra tay.
Băng Thánh nói với vẻ thản nhiên, trong giọng nói của nàng tràn ngập sát ý đáng sợ.
Mà Thần Tuyệt Sơn ở phía xa xa kia, tầng mây cuồn cuộn.
Ngay lập tức có từng đạo ánh mắt biến mất trong hư vô.
Cẩu gia nheo mắt lại, nhìn đôi mắt dần biến mất kia, hắn có hơi ngưng trọng.
- Là mấy tên ở… Hắc Điện và Đọa Thần Quật sao?
- Trong Địa Ngục, ngoại trừ bọn chúng có bản lĩnh rình mò ta, những người khác cũng không có năng lực đó… mặc dù lão già ở Hoàng Tuyền kia có bản lĩnh, chẳng qua thì ông ta một lòng trầm mê trong cây cỏ, cho nên nhất định không phải ông ta.
Băng Thánh vẫn vuốt ve đầu của Tiểu Hồ mà nói.
Hiển nhiên là đang trả lời vấn đề của Cẩu gia.
Giờ phút này Bộ Phương đã lâm vào trầm tư, cả người mê mang không thôi.
Tiểu Bì hóa thành lưu quang mà hạ xuống, đặt Bộ Phương lên trên mặt đất, bản thân mình thì lại biến nhỏ đi rồi ghé vào trên vai Bộ Phương.
Băng Thánh cũng bay lơ lửng xuống, không hề quấy nhiễu Bộ Phương.
Cẩu gia cũng nhìn ra được chắc hẳn Bộ Phương đã rơi vào một loại cảnh giới kỳ lạ nào đó.
Bản thân hắn cần tự mình đi ra, không thể tùy ý quấy rầy.
- Hắc Điện và Đọa Thần Quật đã bắt đầu rục rịch rồi… cứ luôn cảm thấy sẽ có một sự kiện lớn sắp xảy ra thổi quét cả Địa Ngục.
Cẩu gia bĩu môi mà nói.
Băng Thánh liếc Cẩu gia một cái, cũng không nói gì.
Hắc Điện và Đọa Thần Quật là hai cấm địa lớn khác của Địa Ngục.
So với Thần Tuyệt Sơn, nơi đó càng đáng sợ, hung hiểm và tàn khốc hơn nữa.
Mà cường giả ẩn núp bên trong đó cũng cực kỳ đáng sợ.
Có thể nói, mặc kệ là Địa Ngục hay là Minh Ngục, cấm địa trong đó đều có đấng tối cao ẩn núp.
Nếu là cường giả của cấm địa có thể tùy ý ra tay, mặc kệ là Địa Ngục hay Minh Ngục đều không ngăn được.
Cấm địa có trói buộc, lúc trước nàng tự tiện rời khỏi cấm địa đã bị trừng phạt đến thân mang trọng thương.
Cấm địa khác cũng giống như thế, đám cường giả này không thể rời đi.
Nhưng chung quy lại thì trói buộc cũng không thể gò bó cả đời được, sinh mệnh của cường giả bên trong cấm địa đều vô cùng lâu dài.
Bất tử bất diệt…
Nếu như có một ngày, trói buộc của cấm địa không còn nữa.
Cả Minh Khư đều có thể dâng lên một trận gió tanh mưa máu.
Cũng không phải mỗi một đấng tối cao của cấm địa đều có tính tình tốt giống Băng Thánh…
Thương thế trên người Cửu Vĩ Hồ và Lục Vĩ Hồ đã chậm rãi phục hồi lại như cũ.
Vẫn luôn đắm chìm trong lễ rửa tội của Sinh Mệnh Chi Tuyền, tất nhiên lực sinh mệnh của bọn họ vô cùng cường hãn, những thương thế này rất nhanh là đã có thể khôi phục lại rồi.
Nếu được Băng Thánh giữ lại, Cẩu gia cũng phải liếm mặt không rời đi nữa.
Cứ nằm sấp ở Sinh Mệnh Chi Tuyền cách đó không xa như vậy, ngủ phì phì.
Mà Bộ Phương thì lại ngồi xếp bằng phía trên một tảng đá, chau mày, rơi vào trầm tư, không biết là đang tự hỏi điều gì.
Băng Thánh đoan trang ngồi bên trong băng quan, nàng dịu dàng mà vuốt ve Tiểu Hồ Ly được ôm trong lòng.
Ánh mắt nhu hòa.
Cửu Vĩ Hồ ghé vào nơi xa xa, chín cái đuôi thỉnh thoảng còn lắc lư.
Lục Vĩ Hồ thì lại chui về trong ao bảy màu, không hề nhúc nhích.
Không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Cứ giằng co như vậy khoảng ba ngày.
Bộ Phương ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt ra.
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ trấn tĩnh.
Hắn mở mắt, hơi thở trên người cũng bắt đầu xảy ra biến hóa long trời lở đất, trực tiếp dâng lên!
Đạt tới Cửu Tinh Chân Thần Cảnh trong nháy mắt.
Trong đầu hắn vang vọng giọng nói đứng đắn và nghiêm túc của hệ thống.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ ngạch theo quy định, vững chắc thêm một bước tới mục tiêu Trù Thần, ban thưởng nhiệm vụ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận