Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1245: Một món ăn trong cung điện (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sự rung chuyển của sợi dây xích nằm ngoài dự đoán của Bộ Phương.
Bộ Phương hoàn toàn không ngờ được rằng, rõ ràng không hề có một người nào ở phía trên sợi dây xích, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một bóng người.
Người nọ dường như đang cố gắng ngăn cản hắn leo lên cung điện bằng đồng.
Bộ Phương cau mày, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng người đang đứng trên sợi dây xích.
Sợi dây xích đang lắc lư dữ dội, cảm giác rung rung vô cùng kịch liệt, giống như thể chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ lập tức rơi xuống hồ nước màu máu phía dưới kia.
Người nọ quấn một chiếc áo choàng màu đen đã rách nát, có chút tuổi tác, chỗ vạt áo cũng bị rách tan ra, nhìn qua trông có vẻ vô cùng cũ kỹ.
Đầu của đối phương cũng bị trùm trong áo choàng màu đen, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng của bóng người kia.
Đột nhiên.
Bóng người kia ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng cười khiến cho người ta sởn hết cả tóc gáy.
Như thể mang theo vài phần đắc chí vừa lòng.
Tiếng cười kia khiến trong lòng Bộ Phương cảm thấy rất không thoải mái.
Không muốn cho ta lên cung điện bằng đồng sao? Lẽ nào bên trong cung điện kia có mà bóng người kia muốn bảo vệ sao?
Bộ Phương giật giật khóe miệng.
Hắn nhìn bóng người kia một cái thật sâu, ngay sau đó, hắn giơ lên tay.
Đứng vững vàng trên sợi dây xích kia.
Bộ Phương hít sâu một hơi, cánh tay nâng lên làm ra một động tác ném về phía trước.
Tụ lực, ném.
- Tôm hùm đất! Chính là ngươi rồi!
Bộ Phương quát nhẹ một tiếng, sau đó, vung tay lên, lấy một con Tôm Huyết Long đã buộc chặt từ trong túi không gian hệ thống ra, sau đó cởi trói trên người ra cho con Tôm Huyết Long.
Một tia ánh sáng màu đỏ xẹt qua hư không.
Bóng người kia hơi sững sờ.
Ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi hơi ngưng đọng.
Tiếp sau đó, ánh mắt sáng lên...
Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Trên không trung, một con Tôm Huyết Long giương nanh múa vuốt bay đến, hai cái càng to lớn sắc bén kia tản ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng sắc bén.
Két két két két!
Chỉ trong chốc lát, Tôm Huyết Long đã được thả xuống, đáp xuống bên trên sợi dây xích.
Cộc cộc cộc!
Những cái chân nhỏ trườn đi, Tôm Huyết Long nhanh chóng lao về phía bóng người được bọc trong chiếc áo choàng đen đã rách nát kia.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Bóng người kia có chút bất ngờ, hắn không ngờ rằng Bộ Phương lại có thể dùng loại thủ đoạn này để đối phó hắn.
Đứng ở đầu cuối sợi dây xích, ở chỗ đấy làm cho Tinh Thần Hải sôi trào khủng bố đến cỡ nào, trong trường hợp này mà tên gia hỏa kia thế mà vẫn có thể nghĩ ra cách dùng Tôm Huyết Long để đối phó với hắn...
Tên gia hỏa này... khá thú vị đấy!
Tuy nhiên, một con Tôm Huyết Long cỏn con...
Bóng người kia cười lạnh.
Sau đó nâng tay lên, trong nháy mắt đã bắt được Tôm Huyết Long lại, kỹ thuật đó có chút tương tự với cách bắt tôm của Bộ Phương.
Bộ Phương cũng hơi sửng sốt.
Tại sao đối phương cũng biết được phương pháp bắt Tôm Huyết Long này chứ, mặc dù có chút khác biệt, thế nhưng bản chất của kỹ thuật này đều giống nhau.
Lẽ nào đối phương cũng là đầu bếp?
Có một đầu bếp xuất hiện ở nơi này... chuyện này có chút thú vị rồi đấy.
Dù sao cũng có mùi đồ ăn nồng đậm bay ra từ trong cung điện bằng đồng này.
Vẻ mặt của Ngao Bạch và Ma Hạt hán tử đầy ngơ ngác.
Hai người họ chậm rãi bước đi trên sợi xích, từ góc độ của họ, xung quanh đều không có bóng dáng của những người khác, tất cả đều rất im ắng.
Thế nhưng...
Ngay khi bọn họ vừa mới đi được một nửa đường, Tinh Thần Hải trong đầu dường như muốn nổ tung.
Một con Tôm Huyết Long giương nanh múa vuốt lại bất ngờ xuất hiện trong hư không.
Suýt chút nữa Ngao Bạch bị dọa cho sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Rõ ràng phía trước không có gì cả, thế mà đột nhiên lại có một con Tôm Huyết Long bất ngờ xuất hiện.
Đây là đang dọa ai vậy chứ?
Đùng đùng!
Ngao Bạch cùng Ma Hạt hán tử không nói hai lời mà gục người xuống ôm chặt lấy sợi dây xích to tướng kia, run lên bần bật như cầy sấy.
Thủ đoạn của đối phương nằm ngoài dự đoán của Bộ Phương.
Lại có thể bắt được Tôm Huyết Long một cách nhẹ nhàng như vậy.
Xem ra đối phương... Có chút sâu không lường được.
Bộ Phương khẽ híp mắt lại.
Sau đó, không nói hai lời, xoát xoát xoát, lần lượt ném ra ba con Tôm Huyết Long.
Ba con Tôm Huyết Long liên ném về phía bóng người ở ngoài xa.
Bóng người kia cũng hơi ngây người...
Sau đó, trong nội tâm có vẻ có chút khó chịu mà mắng thầm một câu, sau đó cả ngoài xoay lại, trở về trên chiếc Cổ Thuyền màu đen.
Bõm bõm!
Hai con Tôm Huyết Long đã mất đi chỗ dựa, lập tức rơi vào trong hồ nước.
Mà một con còn lại, có thể là do Bộ Phương ném lệch nên một cái càng của nó bị mắc vào trên sợi dây xích mà Ngao Bạch đang đứng bên cạnh.
Sợi dây xích lập tức bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Nhìn thấy bóng người mặc áo choàng màu đen bỏ chạy, Bộ Phương cũng lười đuổi theo, bây giờ cảm giác đau đớn dữ dội đang truyền đến trong đầu hắn, khiến hắn không ngừng bóp lấy mi tâm của mình.
Về phần con Tôm Huyết Long còn lại bị mắc trên sợi dây xích kia, Bộ Phương cũng không thèm để ý nữa.
Hắn xoay người lại chậm rãi cất bước.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phương đã bước lên cung điện bằng đồng...
Cũng không thể nói là đã đến cung điện bằng đồng.
Nơi Bộ Phương bước lên là một cái cầu thang tầng tầng lớp lớp bằng đồng, khi lên đến đỉnh cầu thang thì vẫn cách cung điện bằng đồng một khoảng nữa.
Đây giống như một vùng đất nhỏ được làm bằng đồng vậy.
Và một cung điện bằng đồng lộng lẫy tráng lệ đã được xây dựng trên mảnh đất nhỏ bé này.
Bước trên mặt đất bằng đồng, trên mặt của Bộ Phương lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn quay người nhìn về phía sợi dây xích ở xa xa kia, nơi đó có tiếng gào khóc vang lên không ngớt.
Ngao Bạch ôm sợi dây xích thật chặt, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên méo mó, trên đoạn dây xích ở phía sau hắn, một con Tôm Huyết Long chậm rãi bò lên, đứng vững trên sợi dây xích.
Mà sau khi Tôm Huyết Long đứng vững, ánh mắt của nó lập tức nhìn thẳng về phía Ngao Bạch ở đằng xa, những cái chân nhỏ bắt đầu di chuyển, bò lảo đảo trên sợi dây xích đi tới chỗ Ngao Bạch.
Aaa!
Ngao Bạch có vẻ thật sự như muốn khóc.
- Đại ca... Ngươi không được qua đây! Đều là tôm với nhau, cần gì làm khó tôm thế...
Đôi mắt kép thẳng tắp của Tôm Huyết Long quay vòng tròn, tiếp tục đi lên phía trước, chiếc càng lớn quơ qua quơ lại.
Cả người Ngao Bạch run bắn lên, hắn không ngừng lắc lư từ bên này sang bên kia, làm cho sợi dây xích lắc lư càng ngày càng kịch liệt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận