Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1741: Bộ Phương bị khinh thường (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương bước vào Xuân Phong Các.
Đây là một nhà hàng khiến cho Bộ Phương rất lấy làm kinh ngạc.
Quả thực, mặc dù được trang trí rất lộng lẫy, nhưng không phải kiểu lộng lẫy như trong hoàng cung, mà ngược lại mang đến cho Bộ Phương một cảm giác giống như một nhà hàng phương tây cao cấp ở trên địa cầu.
Vừa bước vào bên trong, những bức tường được làm bằng chất liệu như ngọc bích, vô cùng nhẹ nhàng, tỏa ra những tia sáng lấp lánh.
Tay cầm cầu thang được chế tạo theo kiểu xoắn ốc, hướng thẳng lên trên.
Mỗi tầng là một khu vực hình tròn rộng lớn, ở giữa có cầu thang xoắn ốc, chân cầu thang được làm bằng đá Hắc Diệu Thạch, một loại đá trông phẳng như nước.
Toàn bộ phong cách của Xuân Phong Các mang đến cho mọi người một bầu không khí quý phái và yên tĩnh.
Bộ Phương càng ngắm nghía, sắc mặt lại càng trở nên kỳ quặc hơn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nhà hàng như vậy, cho dù là ở Tiềm Long Đại Lục hay là ở Tiên Trù Giới, những phong cách nhà hàng mà Bộ Phương nhìn thấy cũng không mạnh mẽ như vậy.
Kiểu phong cách giống như nhà hàng phương Tây cao cấp này khiến cho Bộ Phương có chút giật mình.
Trong nháy mắt, cứ ngỡ rằng mình đã trở lại trong những nhà hàng cao cấp ở địa cầu.
Đương nhiên, cách bài trí của Xuân Phong Các còn hào hoa sang trọng hơn nhiều so với những nhà hàng cao cấp ở địa cầu kia.
Tiếng hát du dương bất ngờ vang lên, vương vấn theo cầu thang xoắn ốc, truyền đến trong tai mọi người khiến cho tâm thần bình tĩnh lại, không khỏi dừng chân thưởng thức.
Bộ Phương đứng tại chỗ, lông mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Phần giếng trời ở chính giữa của Xuân Phong Các, chỉ chừa lại một cầu thang xoắn ốc, cầu thang dẫn đến mỗi tầng đều có một lối đi nhỏ thông với các tầng khác nhau.
Mà ở bên trong mỗi tầng đều có những nữ tử trẻ tuổi đang ca xướng.
Những thiếu nữ này thạt nhìn giống như đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp vậy, tuy rằng những khúc nhạc mà bọn họ đang ca đều là những bài mà Bộ Phương chưa từng nghe bao giờ, nhưng giọng hát êm tai lại rất phù hợp thời điểm ăn cơm lúc này.
- Xin chào, xin hỏi ngài muốn dùng cơm sao?
Ngay khi Bộ Phương đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của Bộ Phương.
Bộ Phương đè những nghi ngờ trong lòng xuống, khẽ gật đầu.
- Ta muốn gặp đầu bếp của Xuân Phong Các các ngươi, có được không?
Bộ Phương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Người tiếp đãi Bộ Phương hiển nhiên là một người tiểu nhị, người này mặc một bộ quần áo đã được phê duyệt, phô ra dáng người một cách vô cùng tinh tế, trên mặt trang điểm sơ qua, trông cũng có phần xinh đẹp.
Hiển nhiên, nữ nhân đó không ngờ được rằng Bộ Phương lại bất ngờ hỏi ra một câu như vậy.
Ai là người có địa vị cao nhất trong Xuân Phong Các?
Tất nhiên, không phải là các chủ của Xuân Phong Các, mà là đầu bếp trong Xuân Phong Các.
Bởi vì đầu bếp của Xuân Phong Các mới là linh hồn của Xuân Phong Các, chỉ cần đầu bếp vẫn còn ở đó, thì vẫn có thể nấu ra những món ăn ngon để gây ấn tượng với Nữ Vương đại nhân.
Đây là địa vị của Xuân Phong Các.
Nhưng bây giờ, người không rõ thân phận trước mặt này vừa xuất hiện đã muốn tìm đầu bếp.
Đầu bếp của Xuân Phong Các bọn họ bận rộn và cao quý như vậy, làm sao có thể đến tìm một người không rõ thân phận như thế chứ.
- Khách quan, ngài đang nói đùa đúng không.
Tiểu nhị mỉm cười, cũng không tiếp lời, sau đó, dẫn theo Bộ Phương đi lên lầu hai.
Đại sảnh lầu một của Xuân Phong Các vô cùng trống trải, nhưng cũng không hề đặt bất kỳ một bàn ăn nào.
Chủ yếu bắt đầu từ lầu hai mới là nơi thưởng thức mỹ thực.
Xung quanh mỗi tầng đều có hành lang, rất nhiều bàn ăn được đặt trên những hành lang đó, nhiều người ngồi trên bàn ăn, lắc lư chén rượu, nhắm chặt hai mắt tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có.
Nhà hàng này dường như có thể gột rửa tâm hồn mọi người.
Bộ Phương vẫn luôn lặng lẽ quan sát mọi lúc, hắn cũng không tiếp tục nhắc lại về việc tìm đầu bếp với người phục vụ.
- Mời khách quan ngồi.
Cuối cùng cũng tìm được một vị trí trên lầu hai.
Tuy rằng mặc một bộ hắc bào đến dùng cơm làm hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ nhân, thế nhưng hầu hết mọi người đều không có coi Bộ Phương là gì cả.
Tiểu nhị giúp Bộ Phương kéo ghế ra, đồng thời rút ra một tấm vải trắng từ trong đồ trang sức không gian.
Tấm vải trắng lay động, được trải trên bàn ăn.
Bộ Phương đưa tay lên, vuốt ve tấm vải trắng đó, ngay lập tức đã cảm nhận được chất liệu của tấm vải trắng này.
- Thưa khách quan, đây là thực đơn, ngài hãy xem qua một chút, nếu muốn ăn món gì thì cứ bảo với ta.
Tiểu nhị vừa mỉm cười vừa nói, nụ cười rất thân thiện mà cũng cực kỳ có sức tương tác, không hề tỏ ra khinh thường bởi vì câu hỏi lúc trước của Bộ Phương.
Không thể không nói, thái độ phục vụ trong Xuân Phong Các này thật sự rất chu đáo.
Khiến cho Bộ Phương cũng không khỏi tán thưởng một phen.
Bất kể là cách trang trí, hay là thái độ phục vụ, tất cả mọi thứ đều khiến cho Bộ Phương cảm thấy rất hài lòng.
Hiện tại chỉ còn việc thưởng thức đồ ăn.
Nếu như các món ăn không ngon, nếu chỉ dựa vào thái độ phục vụ và cách trang trí để đánh lừa mọi người thì đến cuối cùng Xuân Phong Các cũng sẽ không duy trì được bao lâu.
Vì vậy, Bộ Phương cầm thực đơn lên.
Vừa mới nhìn qua, sắc mặt của Bộ Phương chợt trở nên cứng đờ.
Các món ăn trong thực đơn rất phong phú và nhiều vô kể.
Thế nhưng, khi nhìn đến giá cả ở phía sau, Bộ Phương không khỏi giật mình khiếp vía.
Về cơ bản, giá của các món ăn ở đây đều là bốn con số trở lên.
Điều này khiến cho một người chỉ có năm trăm Minh Tinh như Bộ Phương cảm thấy hơi có chút hoảng hốt.
Tiếng hát du dương vang lên bên tai, tiếng hát cực kỳ dễ nghe.
- Sắp đến người đứng đầu bảng trong Xuân Phong Các của chúng ta ra sân rồi, có thể nghe được giọng ca của hắn thật sự là một niềm hạnh phúc và sự hưởng thụ.
Tiểu nhị kia ngẩng đầu nhìn lên tầng cao.
Vẻ hâm mộ hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Lúc này, Bộ Phương đang xem thực đơn một cách rất chăm chú.
Nếu như Minh Tinh không đủ, vậy thì Bộ Phương cũng không xoắn xuýt về vấn đề giá cả nữa, mà trước tiên, hắn xem xét mẫu mã của những món ăn này một chút.
Tuy nhiên, vừa nhìn sơ qua, Bộ Phương thật sự có những phát hiện rất kỳ lạ.
Bởi vì có rất nhiều món nướng ở trong thực đơn này, tất nhiên cũng có những món khác.
- Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương?
Bộ Phương nhìn lướt qua tên của món ăn đầu tiên, khẽ kêu lên.
- Hả? Khách quan muốn gọi món ăn này sao? Đây là món ăn nổi tiếng trong Xuân Phong Các của bọn ta... Là một trong số những món ăn sở trường nhất của đầu bếp.
Tiểu nhị vừa cười vừa nói.
- Mặc dù ở tầng thứ hai không thể ăn được các món ăn do chính tay đầu bếp nấu, nhưng đầu bếp học việc của đầu bếp cũng có thể làm ra được độ ngon và hương vị của món ăn này một cách nguyên mùi nguyên vị.
Tiểu nhị cười giải thích.
- Món ăn sở trường nhất, vậy thì đó là món đặc trưng đúng không?
Bộ Phương hỏi.
- Cũng có thể coi là như vậy... có điều là, món ăn đặc trưng nhất của đầu bếp phải là Bỉ Dực Long Nướng Nguyên Con.
Tiểu nhị cười khúc khích rồi đáp.
- Không có trong thực đơn sao?
Bộ Phương nghi ngờ lật thực đơn ra, nhưng đều không tìm được món ăn đó.
- Khách quan, chỉ có tầng cao nhất của Xuân Phong Các mới có cơ hội được thưởng thức Bỉ Dực Long Nướng Nguyên Con thôi, hơn nữa, một tháng đầu bếp chỉ làm một lần, món ăn này là một món ăn mà Nữ Vương đại nhân thích nhất, cũng là món chủ yếu trong mỗi bữa vương yến.
Tiểu nhị giải thích cho Bộ Phương với vẻ rất tự hào.
Món ăn trong vương yến sao?
Bộ Phương hít sâu một hơi.
Sau đó, hắn gật đầu một cách trịnh trọng.
- Được rồi, gọi món này cho ta.
Nhìn thấy cuối cùng Bộ Phương cũng gọi món rồi, hai mắt của tiểu nhị sáng lên, sau đó nhìn theo vị trí mà ngón tay của Bộ Phương đang chỉ vào.
Vừa nhìn một cái, sắc mặt của tiểu nhị lập tức cứng đờ.
- Gan Rồng Phỉ Thúy?
Bộ Phương mặt không đỏ tim không đập mà gật đầu trước sự nghi hoặc của tiểu nhị.
Chính là món Gan Rồng Phỉ Thúy có giá là năm trăm Minh Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận