Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1725: Món Bò Nhúng cay đến nỗi phát khóc (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khóc rồi sao?
Ngay cả Bộ Phương, cũng không khỏi hơi sửng sốt.
Hắn không ngờ được rằng... tiểu thí hài này lại có thể chỉ nấu được một nửa rồi ngồi dưới đất khóc òa lên như vậy.
Nhìn dáng vẻ khóc khàn cả giọng đó, Bộ Phương cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Có phải đã bắt nạt tàn nhẫn quá rồi không?
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật một cái, nhưng... Hắn đã rất nhân từ rồi, cũng không nấu món ăn gì cao cấp cả.
Lắc nồi Huyền Vũ một cái.
Hơi nóng tỏa ra từ trong nồi, bóng dáng của con bò khổng lồ được mùi thơm ngưng tụ thành kia đang bay lơ lửng phía trên nồi Huyền Vũ.
Bộ Phương không có quá nhiều động tác, hắn lấy ra một chiếc bát sứ thanh hoa đã chuẩn bị sẵn, rồi đổ thức ăn từ nồi Huyền Vũ vào trong bát.
Đương nhiên, như vậy vẫn chưa được coi như là đã hoàn thành món ăn.
Bộ Phương nhìn Kim Đồng vẫn đang gào khóc nức nở.
Bộ Phương lập tức giật giật khóe miệng, đây là đang làm trò cười sao hả?
Dao phay Long Cốt tới tay, xoay một vòng trong tay hắn, sau đó bất ngờ chém mạnh xuống.
Một tiếng cạch đập vào Bạch Hổ Thiên Táo vang lên.
Tiếng động này cực kỳ lớn khiến cho Kim Đồng đang gào khóc lập tức im bặt, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa trên mặt, nhìn Bộ Phương một cách ngơ ngác.
- Khóc cái gì mà khóc... là một người đầu bếp, ngay cả khi bị áp chế đến mức không thể cầm nổi dao phay, nhưng cũng phải hoàn thành món ăn giống như vậy, khóc lóc... đó là một hành vi hèn nhát.
Bộ Phương liếc nhìn Kim Đồng một cái, nói một cách lạnh lùng.
Kim Đồng ngẩn ngơ...
Sau đó, lại ngẩng đầu lên, bắt đầu khóc rống lên.
Kim Đồng thật sự rất ấm ức.
Lần tỉ thỉ nấu ăn này quả thực là một cuộc so tài đầy nhục nhã, trước hết không nói tới việc hắn bị Bộ Phương dọa cho ngay cả dao phay cũng không thể cầm nổi.
Vỏn vẹn chỉ là Trù Đạo Chi Tâm tản ra từ trên người đối phương đã có thể dọa cho hắn không dám nhúc nhích, mỗi một lần nấu nướng đến giai đoạn trọng, thì đều bị giật mình nhảy dựng lên, vướng trong phiền muộn đến mức muốn nôn ra máu.
Hắn là thiên tài Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, nhưng hắn quá trẻ tuổi, đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới hoàn thành ba chuyển.
Vậy mà, hắn lại rất kiêu ngạo, một người kiêu căng như vậy, lại bị Bộ Phương ép đến nỗi không thể cầm chắc dao phay được, đồ ăn cũng không nấu được, như thể đã trở nên ngây ngốc dưới áp lực khí thế của Bộ Phương, không dám cử động dù chỉ là một chút.
Hắn cũng muốn hoàn thành nốt các món ăn, nhưng... sự ấm ức trong lòng thật sự khiến hắn cả thấy vô cùng khó chịu.
Lần nấu nướng này, hắn quả thực đã rối tinh rối mù.
Hắn dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết được hắn chắc chắn sẽ phải thua trong trận so tài nấu ăn lần này rồi...
Là kẻ nào đã nói với hắn rằng Tiên Trù của Tiên Trù Giới rất yếu hả?
Trình độ bậc này còn mạnh mẽ hơn cả so với cảm giác áp bách mà đại ca của hắn đã gây cho hắn.
Kim Đồng cực kỳ hối hận trong lòng, nếu sớm biết như vậy thì hắn sẽ không làm ra vẻ như thế...
Bộ Phương nhìn Kim Đồng đang tiếp tục gào khóc kia, không thèm để ý.
Tiểu thí hài vẫn là tiểu thí hài.
Trong nhà hàng, Tiểu U dẫn theo Hi Hi đi ra.
Tiểu U mặc một bộ váy dài màu đen, đôi chân thon dài trắng nõn lộ trong bên ngoài, nàng dựa người lên tấm cửa, khoanh hai tay trước ngực nhìn Bộ Phương nấu nướng.
Còn Hi Hi thì ôm chặt đôi chân dài của Tiểu U, thò đầu ra nhìn xung quanh với vẻ tò mò.
Tuy nhiên, lúc này, Hi Hi đã bị thu hút bởi Kim Đồng đang ngồi dưới đất ở phía xa kia khóc lóc thảm thiết.
- Tiểu thí hài này vì phải tỉ thí tài nghệ nấu nướng với Bộ lão sư cho nên mới khóc lóc ầm ĩ như vậy sao?
Hi Hi ôm lấy đôi chân dài của Tiểu U, ngẩng đầu lên hỏi Tiểu U.
Tiểu U liếc nhìn Kim Đồng đang ngồi trên mặt đất gào khóc kia, cặp môi đỏ mọng khẽ mở.
- Hắn chỉ là một tiểu thí hài mà thôi, Hi Hi không được học theo đứa nhỏ thích khóc nhè này đâu nhé.
Hi Hi khẽ gật đầu, phồng miệng lên.
Đôi mắt to tròn nhìn về phía Kim Đồng ở đằng xa.
Đột nhiên lấy hết can đảm hét lên.
- Hi Hi mới không thèm làm con ma khóc nhè đâu!
Khóe miệng của Bộ Phương lập tức co rút, quay đầu lại nhìn lướt qua Hi Hi đang đứng bên cạnh Tiểu U.
- Ừ, Hi Hi ngoan quá.
Bộ Phương dỗ dành.
Hi Hi lập tức ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo.
Nàng nhất định sẽ trở thành học trò mà Bộ lão sư tự hào nhất.
Như tỷ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Bộ Phương và tiểu cô nương kia, cảm giác mình sắp bị Kim Đồng làm mất hết mặt mũi rồi...
Kim Đồng rất thuận buồm xuôi gió, bởi vì thân phận của hắn ở trong Minh Trù Cửu Chuyển, nên không có kẻ nào dám thắng hắn, hôm nay vừa đến Tiên Trù Giới, mới cuộc so tài nấu nướng đầu tiên đã bị người khác chèn ép đến mức khóc sung cả mắt.
Như tỷ cũng có chút bất lực.
Dường như Kim Đồng đã nghe được giọng nói của tiểu cô nương, ngay lập tức dừng khóc, vừa thút thít, vừa nhìn về phía Hi Hi.
Có vẻ như đã nghe được những lời của Hi Hi, Kim Đồng lập tức rướn cổ lên.
- Ta mới không khóc!
Nói xong, còn sụt sùi nấc nghẹn lên một cái.
- Xấu hổ quá! Bị Bộ lão sư trừng phạt cho khóc, lại còn không thừa nhận! Lêu lêu xấu hổ!
Hi Hi giả làm một cái mặt quỷ với Kim Đồng.
- Ta không khóc! Đây là vì... bị cay chảy nước mắt, hắn bỏ ớt để hãm hại ta!
Kim Đồng cãi lại.
Bộ Phương trợn ngược mắt.
Ớt cay bị cay sao...
Tiểu hài tử bây giờ đều vô lại như vậy sao?
- Hi Hi, đừng nói chuyện với hắn, đừng bị hắn làm hư, rồi học theo hắn khóc lóc ầm ĩ như thế.
Bộ Phương nói.
Hi Hi đột nhiên thè lưỡi, lẩm bẩm một tiếng.
Kim Đồng lập tức sốt sắng, làm sao hắn có thể bị mất mặt trước mặt muội muội này được chứ?
Gã Tiên Trù đáng chết này!
Kim Đồng đứng dậy, cầm dao phay, nước mắt nước mũi chưa khô vẫn còn lấm lem trên mặt, trừng mắt với Bộ Phương.
Bộ Phương thản nhiên lườm hắn một cái.
Sau đó, đổ dầu vào trong nồi Huyền Vũ.
Xèo!
Tiếng xào rán kèm theo hơi nóng nghi ngút vang lên, ngay lập tức, Kim Đồng bị âm thanh này làm cho giật mình.
Múc phần dầu mỡ vàng óng đang sôi ùng ục từ trong nồi ra.
Đổ lên phía trên phần Bò Nhúng ở trong bát sứ thanh hoa.
Tiếng xì xèo vang lên không dứt.
- Món Bò Nhúng đã hoàn thành.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó, lùi lại một bước, dùng khăn trắng lau sạch vết nước trên tay.
Ngay sau đó, Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, nhìn Kim Đồng với vẻ sâu xa.
- Làm xong rồi?
Kim Đồng sững sờ.
Hắn vô thức liếc nhìn một đống lộn xộn trên bếp lò của mình...
Lại nhìn món Bò Nhúng phát ra những tia sáng vàng óng rực rỡ trên bếp lò kia của Bộ Phương một cái kia, trong nháy mắt, một cảm giác bị thất bại tràn ngập trong lòng hắn.
- Ta...
Khóe miệng của Kim Đồng run rẩy, muốn nói rồi lại thôi.
Hắn thua, ngay cả đồ ăn mà hắn vẫn chưa nấu xong thì thua là chính xác rồi.
Ngay sau đó, Kim Đồng lại gào khóc lên thật to!
Hắn bị thua rồi!
Thua một cách thảm hại!
Bị chèn ép!
Hắn uất ức, chỉ muốn khóc òa lên!
Nhìn Kim Đồng lại tiếp tục khóc kia, khóe miệng của Như tỷ lại co rút mãnh liệt, tiểu thiếu gia Kim Đồng... con mẹ nó, ngươi được làm bằng nước sao?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, cũng có chút dở khóc dở cười.
Sắc mặt của Đồng Vô Địch ngơ ngác, sau đó nhìn Lưu Mặc Bạch đang lúng túng một cái với vẻ căm tức.
- Đây là thủ đoạn có thể giết chết Bộ Phương mà ngươi đã nói đấy hả? Đây là người ngươi mời đến để làm trò cười đấy chứ?
Đồng Vô Địch rất tức giận, khuôn mặt của hắn gần như đỏ bừng vì tức giận!
- Ta...
Lưu Mặc Bạch há to miệng, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
Đây là chính mình đã triệu hồi một đám đần độn đến đây sao?
Còn dám bảo là yêu nghiệt thiên tài của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận