Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2546: Ngươi chạy cái gì! (2)

Notice: Undefined offset: 119
Rống!
Bướm Thất Thải Diệt Thế như cảm giác được cái chết đang cận kề, cánh vỗ, thân hình hóa thành màu lục điên cuồng bay đi. Nhưng bay lên thân thể lại liên tục bị ăn mòn thành từng lỗ hổng. Vẻ đẹp say mê ban đầu giờ như bị châm một mồi lửa.
Voi Hồng Hoang Ma gầm thét, giơ cao vòi lên, xông ra khỏi khu vực của những con rắn kia đang tập hợp. Bộ dạng của nó vô cùng thê thảm. Trên thân có đầy những con rắn nhỏ đang bám lấy, chậm rãi bị ăn mòn rồi tróc ra.
Tất cả mọi người đều chấn động nhìn một màn này.
Voi Hồng Hoang Ma dần dần bị ăn mòn, rơi từ trên không xuống, nện trên mặt đất, tứ phân ngũ liệt.
Bộ Phương trở mắt nhìn Voi Hồng Hoang Ma hóa thành hài cốt. Trong nội tâm có chút đau lòng, nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy mà…
Bướm Thất Thải Diệt Thế thì có thể giết được, dù sao nó cũng chỉ là côn trùng, không thể ăn. Nhưng Voi Hồng Hoang Ma là thịt sống sờ sờ mà!
Lộc cộc, trong bụng Bộ Phương lại truyền đến cơn đói.
Hắn lại đối.
Nhưng Voi Hồng Hoang Ma đã không còn…
Âm thanh rú thảm tràn ngập không gian.
Phía xa, tất cả mọi người đều rùng mình, bọn họ không thể tin được nhìn một màn khủng bố kia. Đó chính là Huyết Thú Vương cường hãn trong bảng xếp hạng đấy. Vậy mà hóa thành hài cốt trong nháy mắt.
Phốc phốc!
Từng bóng người chạy đi, thân thể bọn họ cũng bị nguyền rủa bám lấy. Từng người đều giống như Voi Hồng Hoang Ma hóa thành hài cốt, băng tán triệt để.
Ông lão canh cổng vô cùng hoảng sợ, ông ta chưa từng nghĩ sẽ gặp phải nguy hiểm như vậy. Sức mạnh nguyền rủa còn đáng sợ hơn cả Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường! Ông ta không ngừng muốn chạy trốn, nhưng không kịp. Thân thể bị ăn mòn, trơ mắt nhìn chính mình dần mục nát. Ông ta không muốn chết, ông ta có chút hối hận sao lại giẫm vào vũng nước này. Nhưng thế gian không có chuyện hối hận là thay đổi được.
Thổi phù một tiếng, ông lão canh cổng cũng hóa thành hài cốt, rơi xuống đất…
Sắc mặt Tiểu U lạnh lùng, như một nữ vương ngạo nghễ, sinh mệnh trong tay nàng chỉ như con kiến hôi.
Uỳnh…
Nàng nâng tay lên, con rắn cấp tốc trở về quấn quanh thân thể nàng. Con rắn khiến bao nhiêu Thần Vương mục nát thế mà lại không hề ảnh hưởng chút nào đến thân thể nàng.
Đây chính là thân thể nguyền rủa!
Bộ Phương trợn mắt há hốc mồm.
Bạo lực, hung tàn… cũng không đủ để hình dung Tiểu U giờ khắc này. Nữ nhân này quá đáng sợ nhưng lại vô cùng yên tĩnh!
Tất cả mọi người đến thở mạnh cũng không dám..
Chiến tuyến của Thần Vương và Huyết Thú Vương giờ lại tan tác triệt để. Tử thương vô số, cho dù là ông lão canh cổng mạnh như vậy cũng hóa thành bộ xương.
Trên trời cao chỉ còn lại Huyền Không và Dư Thu thê thảm. Bọn họ còn sống như cũng không khác đã chết là mấy. Thân thể mục nát, có thể thấy được xương trắng ở trong.
- Ta…
Dư Thu có chút hoảng sợ nhìn nữ nhân ảm đạm mà xinh đẹp kia.
Sao lại âm độc như thế?
Thần thức cũng truyền đến cảm giác khiến Dư Thu run sợ. Hắn muốn bỏ trốn. Nhưng lại sợ hãi phát hiện ra, không biến từ lúc nào đã có một bàn tay khoác lên vai hắn.
- Ngươi… chạy cái gì…
Giọng nói lạnh lùng vang vọng khiến Dư Thu rùng mình.
- Ta…
Dư Thu hé miệng, hắn muốn nói gì đó. Nhưng sợi tóc màu xanh lục quấn chặt lấy mặt hắn,,,
Cuối cùng thổi phù một tiếng, như bọt biển… tán đi.
- A!
Huyền Không hoảng sợ hô to.
Đường đường là một nam tử hán lại hoảng sợ trước một tiểu cô nương!
Hai quyền của hắn chỉ còn lại xương trắng. Hắn cũng xoay người bỏ chạy
- Ngươi… chạy cái gì!
Huyền Không nghe thấy, da đầu như muốn nổ tung!
- Không chạy, không chạy!
Huyền Không run rẩy nói.
Ma nữ!
Đây chính là ma nữ! Ma nữ khiến cho cả thiên hạ hoảng sợ!
Một kỷ nguyên chỉ tồn ại một vị Thiên Nữ nguyền rủa! Quá đáng sợ!
- Không chạy, được…
Tiểu U thản nhiên nói, giọng nói khiến cho người ta đều nổi da gà.
Sau đó mái tóc lại quấn quanh khuôn mặt Huyền Không đang tuyệt vọng…
Phốc…
Giống như Dư Thu, tan thành bong bóng.
Hai vị Thần Vương đỉnh cấp, cứ chết như vậy.
Hung tàn vô cùng!
Lạc Tam Nương và Hạ Thiên há hốc mồm. Miệng chó của Cẩu Gia co lại. Mắt Thái Phi thì ngập tràn khát vọng!
Bộ Phương nhìn bóng lưng mỹ lệ của Tiểu U, không biết nên nói cái gì. U tỷ đột nhiên mãnh liệt thế có chút không kịp thích ứng được.
Đột nhiên, thân thể Bộ Phương cứng đờ. Chỉ thấy Tiểu U biến mất.
Một bàn tay đặt lên vai hắn.
- Ngươi… chạy cái gì!
Bộ Phương.
- ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận