Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1890: Có lẽ đây chính là… cảm giác ra vẻ! (2)

Notice: Undefined offset: 252
Tiểu Bì hóa thành lôi đình màu vàng, kéo thân hình Bộ Phương phóng tới trong nháy mắt.
Bỗng vụt đến trước mặt vị Tiểu Thánh kia.
Cách gương mặt của hắn ta không đến một mét.
Vị Tiểu Thánh đó trừng lớn mắt mà nhìn thẳng vào Bộ Phương, sát ý cuồn cuộn lên!
- Ngươi tìm chết!!
- Tìm chết?
Vẻ mặt Bộ Phương lạnh nhạt.
Sau đó, hắn giơ tay lên.
Bên trong bàn tay kia có một viên Thất Thải Nguyệt Nha Giáo bay lơ lửng.
Nhìn thấy bánh chẻo này, trong lòng Tiểu Thánh đột nhiên run lên.
Mẹ nó… tới nữa?!
Có thể đừng làm người ta buồn nôn như vậy hay không?!
Rầm!
Thất Thải Nguyệt Nha Giáo bị bóp nát, rồi đột nhiên nổ tung.
Thất thải quang hoa bùng nổ lần nữa, bao phủ vị Tiểu Thánh kia lại.
Hơi thở vốn tàn bạo của vị Tiểu Thánh kia bị kiềm hãm lại.
Vẻ mặt không còn thiết tha gì nữa.
Đời này cũng không thể ăn bánh chẻo! Kiếp sau cũng không ăn nữa…
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ sáng bừng lên, đây là vũ khí mỹ thực mới sao?!
Tiểu tử Bộ Phương lại nghiên cứu ra thứ đồ chơi mới rồi?!
Thoạt nhìn dường như rất là trâu bò á.
Một tiếng xẹt xẹt vang lên!
Động tác trong tay Địch Thái Giới Chủ cũng không giảm xuống.
Lôi đình chợt bắn ra chém lấy cơ thể bị Tiểu Thánh kia làm hai phần.
Cảm giác thoải mái đó…
Làm cho Địch Thái Giới Chủ suýt chút nữa là cho rằng mình đang chém một vị Chân Thần Cảnh cửu tinh, phòng ngự này… cũng quá dễ vỡ rồi đó?!
Tiểu Thánh kia vô cùng nghẹn khuất.
Hai lần đều bị giam cầm trong lúc muốn phát lực.
Hơn nữa một khi bị giam cầm, phòng ngự sẽ bị suy yếu đi ít nhất là bảy phần.
Rõ ràng là bể thịt, thế mà lại biến thành máu me giòn tan trong nháy mắt khi bị kẻ địch công kích.
Loại tuyệt vọng này… chỉ có tự mình thể nghiệm thì mới biết được.
Rầm!!
Tiểu Thánh ngã xuống, tiếng nổ khủng bố vang vọng khắp đất trời!
Năng lượng ẩn chứa bên trong Tiểu Thánh vô cùng mạnh mẽ tản ra tựa như hóa thành một luồng gợn sóng thật lớn.
Sắc mặt Bộ Phương có hơi trắng bệch.
Sử dụng ba Phong Thần Giáo liên tục, hắn cảm thấy dường như tinh thần lực của mình đã có hơi chống đỡ không nổi nữa.
Tuy rằng tinh thần lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Bán Thánh, nhưng vẫn không đủ mạnh.
Mặc dù Phong Thần Giáo không đáng sợ như Hủy Diệt Kiền Oa.
Nhưng sức tiêu hao của nó cũng rất lớn, đánh ba Phong Thần Giáo ra, tinh thần lực cũng kề cận với sự thiếu hụt rồi.
Đám cường giả Minh Trù tham gia vây giết, người thì chết, người thì tháo chạy, có người mới chạy được một nửa là đã bị hư không loạn lưu cắn nuốt, cũng rơi vào trong sự tuyệt vọng.
Toàn quân sụp đổ.
Trận phục kích vây giết này hoàn toàn tan tành.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ lấy thế bốn người, đánh tan quân đội Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch do Tiểu Thánh dẫn đầu phục sát.
Ngay cả tên Tiểu Thánh cầm đầu kia… cũng bị chém chết rồi!
Cái này… thật sự rất đáng sợ!
Cường giả của Tiên Trù Giới mạnh như thế từ lúc nào vậy?!
Dương Chính hít sâu một hơi.
Sắc mặt hắn ta vô cùng ngưng trọng.
- Đại… đại nhân, chúng ta còn lên không?
Thủ hạ hít một ngụm khí lạnh, run cầm cập mà nói.
Cường giả Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch cũng không kém hơn tiểu đội này của bọn họ đâu.
- Đợi chút… người của Ảnh Ma động thủ rồi! Sắc mặt của thanh niên kia không thích hợp, hẳn là đã cạn kiệt tinh thần lực rồi… sao thủ đoạn đối phó với Tiểu Thánh lại không trả giá được!
Ánh mắt Dương Chính bỗng sáng lên, hắn ta nói.
Nếu đã không còn chiêu thức ùn ùn kéo tới của thanh niên kia nữa…
Bốn người của Tiên Trù Giới này vốn cũng không đáng sợ gì cả.
- Đợi tiểu đội của Ảnh Ma tách bốn người Tiên Trù Giới kia ra hoàn toàn rồi thì lôi đình của chúng ta hẵng ra tay, bắt sống bọn chúng… không! Chúng ta chỉ cần bắt sống tên thanh niên kia thôi… hắn ta mới là người mà Đại Thánh cần!
Dương Chính lập tức phân tích.
Thủ hạ vội vàng nghiêm mặt lại.
Bỗng nhiên.
Dương Chính ngây ra, thủ hạ của hắn ta cũng nhìn về phía xa xa theo bản năng.
Đồng tử co rút lại.
Một màn bên đó khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch, trong miệng chỉ còn lại sự tê dại…
Sắc mặt Bộ Phương tái nhợt, có hơi suy yếu.
Một màn này mang đến cơ hội cho cường giả Ảnh Ma Nhất Mạch vẫn luôn quan sát từ xa kia.
Chiến thuyền nổ vang, xẹt qua hư không mà phóng tới trong nháy mắt.
Đằng trước chiến thuyền có một vị cường giả Tiểu Thánh đang đứng lặng, ánh mắt hắn ta tỏa ra ánh sao lóng lánh.
- Các ngươi còn có năng lực chống cự nữa sao? Giơ tay chịu trói đi…
Tiếng động đinh tai nhức óc dội lại.
Quanh quẩn cả hư không.
- Ảnh Nha công tử dự đoán chắc chắn ngươi sẽ đến nên lệnh cho ta chờ ở đây phục kích… các ngươi đánh bại tiểu đội Minh Trù, mánh khóe cũng đánh ra hết rồi, còn có thủ đoạn gì đối phó với bọn ta nữa?
Ảnh Ma Nhất Mạch bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Lời này không chỉ nói cho đám người Bộ Phương nghe, cũng là nói cho đám người Dương Chính đang quan sát ở xa định làm ngư ông đắc lợi kia nghe.
Bọn họ biết Dương Chính muốn làm ngư ông, chẳng qua thì lấy tên tuổi của Ảnh Nha công tử, chắc chắn có thể dọa đối phương rút lui.
Quả thật Dương Chính cũng có hơi kiêng kị.
Sắc mặt Địch Thái Giới Chủ thay đổi.
Vẻ mặt của Mộng Kỳ thành chủ cũng trắng bệch, không hề có huyết sắc, giờ khắc này bọn họ đã cảm nhận được một trận tuyệt vọng.
- Chúng ta chạy đi…
Địch Thái Giới Chủ nói với vẻ bất đắc dĩ.
Hắn ta đã cảm thấy có hơi mệt mỏi rồi, đối mặt với một tiểu đội dồi dào sức lực, bọn họ có lòng mà lực không đủ.
Hơn nữa, hắn thấy sắc mặt Bộ Phương cũng vô cùng khó coi, hiển nhiên cũng đã đến cực hạn rồi.
- Chạy?
Bộ Phương nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn Địch Thái Giới Chủ một cái.
- Ở nơi này, có thể chạy trốn đi đâu được.
Bộ Phương hỏi lại.
Địch Thái Giới Chủ cứng lại…
Giờ phút này nếu mà chạy, chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay người khác thôi.
Địch Thái Giới Chủ cười khổ, quả nhiên hắn ta vẫn rất ngây thơ.
Chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy sao?
Còn chưa dẫn dắt Tiên Trù Giới đi đến đỉnh huy hoàng, thật sự không cam tâm…
- Bỏ đi, thật sự hết cách rồi…
Bộ Phương thở dài một hơi.
Hắn động tâm thần một cái.
Hắn nhìn thoáng qua chiến thuyền to lớn đang phóng vút tới kia mà bĩu môi.
Sau đó, hắn lấy một cái ấm trà ra.
Xách ấm trà lên rồi đổ trà Cửu Chuyển Thiên Đạo vào trong miệng.
Mùi trà thơm nức đổ ào ào vào miệng…
Cổ họng chuyển động, phát ra tiếng ừng ực.
Một khắc này, Bộ Phương bỗng có một loại cảm giác vui sướng.
Trước mười vạn kẻ thù, chè chén rượu trà, mặt không đổi sắc, lấy một địch trăm!
Có lẽ đây chính là… cảm giác ra vẻ nhỉ!
Hắn uống một ngụm trà đậm đà.
Sắc mặt hắn đỏ ửng lên.
Tinh thần hải đột nhiên dâng trào, hóa thành sóng to gió lớn!
Tinh thần lực thổi quét tới.
Rồng ngâm!
Hổ gầm!
Tước thét!
Quy rống!
Tiếng kêu rung trời, thần cảm bùng nổ!
Một quang hoa màu bạc nở rộ ra trong lòng bàn tay hắn.
Một Hủy Diệt Kiền Oa rực rỡ đến mức tận cùng bay lơ lửng trong tay Bộ Phương.
Một tay xách ấm trà, một tay cầm Kiềm Oa…
Đối mặt với chiến thuyền Ảnh Ma đang phóng vụt tới…
Trong một khắc này, Bộ Phương hăng hái hăm hở!
Địch Thái Giới Chủ vô cùng hưng phấn, hắn ta ngửa mặt lên trời mà cười to.
Trong con ngươi đen nhánh của Tiểu U nở rộ ánh sao mà nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Mắt Mộng Kỳ cũng là lộ ra thần quang, vẻ mặt nàng sáng lạn.
Phía xa xa, chiến thuyền nghiền áp ầm ầm tới.
- Chết đi!
Bên trong chiến thuyền, một giống nói vô tình lạnh như băng tựa như tử thần đang phán quyết tử vong truyền đến.
Áo choàng lông vũ đỏ đậm, hai cánh lửa chớp động, hỏa vũ bay tán loạn.
Bộ Phương gập tay lại rồi bắn ra.
Hào quang màu bạc đột nhiên hóa thành ngân quang, tựa như lưu tinh mà kéo một cái đuôi quét nhanh về phía chiến thuyền khổng lồ sừng sững kia.
Như con kiến… chạm phải voi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận