Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 970: Những người bình thường, bản vương sẽ không nói cho hắn biết (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mộc Chanh và Lưu Gia Lý không quan tâm chút nào.
Yến Vũ mặc dù rất tức giận nhưng cũng chỉ dám tức giận không.
u Dương Trầm Phong sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng bàn tay lóe lên, hiện ra một con dao bếp mỏng như cánh ve sầu, vuốt ve con dao bếp, nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-"Ông bạn già, lần này chúng ta lại phải cùng nhau chiến đấu...". Hy vọng lần này, sẽ không mất đi ngươi."
Ngọc măng Vương Thông, người đứng thứ chín trong danh sách đầu bếp, hắn ta vác cái giỏ trên lưng, không nói chuyện, xoay người bước ra khỏi vòng đấu, ngay sau đó anh ta đã biến mất.
Mộng Huyễn Đao Lục Đào liếc mắt một cái, tà khí trên người dâng trào, trong tay hoang tưởng đao không ngừng lóe lên đầy hoa lệ, cực kỳ lạnh lùng.
Khán giả nhìn ba người phía trên Thao Lâu, đều nhao nhao cổ vũ.
So với Nhục Ma, độ nổi tiếng của ba người này còn cao hơn nhiều, tiếng ồn ào gần như lật đổ Thao Lâu trong chốc lát.
Trù đấu ngày mai... Có vẻ náo nhiệt và đặc sắc hơn cuộc đấu hôm nay, khiến người ta vô cùng chú ý!
Dù không cam lòng nhưng ai cũng mong chờ trận đấu vào ngày mai nhiều hơn.
Mọi người đều muốn xem Bộ Phương bị đánh bại bởi ba đầu bếp tài năng kia!
...
Bụi bay tán loạn.
Tử Vân Thánh Nữ thẫn thờ nhìn bầu trời tĩnh lặng vào thời khắc đó.
Nàng dụi mắt, như thể không tin vào những gì mình nhìn thấy, hình ảnh trước đó thực sự rất rùng rợn.
Đó là một phân thân của phụ thân nàng Tử Tôn, mặc dù nó chỉ là một phân thân.
Nhưng sức chiến đấu đã có thể sánh ngang với tồn tại năm đạo Hồn Thê của Thần Hồn cảnh!
Dù sao, muốn bắt được nàng đã chạy trốn trở về, ít nhất cũng phải sai phái cảnh giới năm đạo Hồn Thê của Thần Hồn cảnh, bởi vì tu vi Tử Vân Thánh Nữ nàng cũng đã đạt tới cảnh giới bốn đạo Hồn Thê Thần Hồn cảnh.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng tiểu ca ca đẹp trai kia sẽ bị phân thân của phụ thân nàng nghiền nát đến chết.
Nhưng ai biết được, tiểu ca ca không chút lưu tình kia, thực sự đã thẳng tay tát phân thân của phụ thân một phát, nên dễ dàng khiến phân thân của phụ thân nàng tan thành từng mảnh.
Một chiêu kia quả thực làm Phong Vân biến sắc, làm cho núi sông sụp đổ!
Với đôi mắt u sầu của tiểu ca ca ấy nữa, thật quyến rũ!
Tử Vân Thánh Nữ cảm thấy tim mình đập nhanh đột ngột.
Minh Vương ngáp một cái, lay động lòng bàn tay, sau khi vuốt tóc liền nghiêng đầu nhìn về phía Tử Vân Thánh Nữ.
- "Tốt, người anh em đó đã bị ta thuyết phục rời đi, bây giờ ngươi có thể đi cùng bản vương, bản vương ta sẽ dẫn ngươi đi ăn que cay."
Que cay? Đó là thứ gì?
Tử Vân thậm chí còn không biết tiểu ca ca đẹp trai đang nói về que cay đó là gì mà chỉ nghe thấy mấy chữ "Đi với bản vương".
Khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng.
- “Ừm.”
Tử Vân đầu đầy sợi tóc tím đang bay trong gió, nàng rụt rè siết chặt ngón tay, đỏ mặt cúi đầu xuống, khẽ nói dạ một tiếng không thể nghe rõ...
Hai mắt Minh Vương đột nhiên sáng ngời, hắn ta vỗ vỗ lòng bàn tay.
Cao hứng nói: "
- Tốt lắm, thanh niên, vì chúng ta đã cùng một nhóm rồi, bây giờ nói cho bản vương này biết Thiên Lam Thành phải đi về hướng nào..."
A, a...?!
Tử Vân Thánh Nữ đầy ngơ ngác...
Thiên Lam Thành... Là nơi nào?
- “Thiên Lam Thành, đó là thành phố có Vân Lam tửu lâu, nơi có ông chủ và những quán que cay ngon tuyệt!”
Minh Vương nói với đôi mắt thâm quầng.
- "Ta..."
Tử Vân ngơ ngác, lần đầu tiên rời khỏi Thiên Tuyền Thánh Địa nàng làm sao biết Thiên Lam Thành là cái gì.
- "Ngươi như này mà không biết đường sao? Vậy đi cùng bản vương thì có ích lợi gì chứ..."
Minh Vương cảm thấy có chút buồn bực trong lòng, một tay che mặt, sợi tóc xuyên qua kẽ tay chảy tràn ra, vô cùng buồn rầu.
Khóe miệng Tử Vân giật giật, hóa ra tiểu ca ca này có lòng cứu nàng vì hắn ta không biết đường ...
Nhưng nhìn thấy bộ dạng u sầu của Minh Vương, trái tim Tử Vân khẽ rung lên.
- "Tuy rằng ta không biết Thiên Lam Thành, nhưng ta biết nơi nào có đồ ăn ngon..."
Tử Vân Thánh Nữ nghiêm túc nói.
Tuy nhiên vẫn không biết que cay là gì, liệu nó có ngon không?
Đến Thánh Địa đầu bếp của Tiềm Long Đại Lục, sẽ đi đâu, muốn ăn cái gì ở đó?
Minh Vương sửng sốt một chút, liền hỏi:
- "Thật sao? Có que cay ăn không?"
Một nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Vân:
- "Đó hoàn toàn là sự thật."
Cha!
Minh Vương vỗ vai Tử Vân một cái, buồn bực nói:
- "Thanh niên, dựa vào ngươi hết đấy... Mấy ngày nay không được ăn que cay, bản vương buồn đến chết mất, mau dẫn bản vương tới đó."
Trong lòng Tử Vân nở rộ một niềm vui:
- "Được rồi, ta nhất định sẽ làm ngươi hài lòng."
Sau khi dứt lời, Tử Vân lắc tay và đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên, một chiếc Linh Chu tinh màu xanh biếc lơ lửng trên đầu cô.
- "Nào, lên thuyền thô, chúng ta cùng nhau đi."
Tử Vân khuôn mặt ửng đỏ,nói.
Minh Vương liếc nhìn con thuyền Linh Chu màu xanh biếc rồi sau đó liếc nhìn Tử Vân với khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng.
- "Đừng xấu hổ, Linh Chu của ngươi hơi nhỏ, nhưng bản vương ta có cái lớn hơn, cùng bản vương ngồi xuống đi! Người bình thường bản vương sẽ không nói cho hắn biết."
Minh Vương nói xong, khẽ búng tay một cái, ngay lập tức một đạo hắc quang được bắn ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, trong khoảng không xuất hiện một đầu lâu màu đen cực lớn, khói đen nồng đậm tràn ra.
Tử Vân nhìn lên với vẻ mặt sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận