Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1549: Tới trù đấu đi, ta lấy một chọi năm! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mục Phủ, Thành Tiên Thục.
Đây là nơi mà Mục Phủ bồi dưỡng Tiên Trù đời sau. Bởi vì trách nhiệm lớn như vậy nên nhất định phải bồi dưỡng từ khi còn nhỏ. Mục Phủ đã triệt để quán triệt quan điểm này.
Nhưng có khác một chút so với trước kia. Lúc trước Thành Tiên Thục ồn ào bao nhiêu thì bây giờ lại ngăn nắp và yên tĩnh.
Khẽ tới gần còn có thể ngửi được mùi thơm tràn ngập trong không khí, có âm thanh huyên náo vang ra từ chỗ xào nấu. Đó là tiếng nồi sắt va vào bếp lò. Từng tiếng êm tai giống như một khúc nhạc rung động lòng người.
Bộ Phương mặc tước vuc bào, chậm rãi đi từ xa về phía Mục Phủ. Hôm nay hắn muốn chọn một học trò đầu bếp, cho nên có vẻ trịnh trọng.
Thực ra, trong lòng hắn đã định ra được người hắn chọn là ai rồi. Bộ Phương muốn học trò của hắn phải có thiên phú tốt, có thiên phú mới đi xa được.
Mặc dù đương nhiên sẽ có những khuyết điểm cần sửa, nhưng nếu thiếu thiên phú thì cho dù chăm chỉ thế nào cũng khó đạt được một mức độ cao.
Nếu như chăm chỉ, còn có thiên phú thì vô cùng tốt.
Đương nhiên, đối với đám tiểu tử ở Thành Tiên Thục, Bộ Phương cũng yêu cầu không quá cao.
Bước vào lầu các của Thành Tiên Thục. Đám tiểu tử kia nhất thời dừng động tác trong tay, nhao nhao hành lễ vấn an Bộ Phương. Hiển nhiên mấy hôm nay đều được Bộ Phương dạy dỗ tương đối tốt.
Sau khi hành lễ, đám tiểu tử kia tiếp tục làm phần việc của mình.
Xoạt xoạt xoạt!
Một thanh thái đao xoay tròn trong tay Mục Thọ, giống như giấy mỏng vô cùng nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên thái đao vung ra, cắt thái gọn gàng nguyên liệu nấu ăn trên bếp lò.
Đây là Lưu Tinh Đao công mà Bộ Phương dạy bọn họ, uy lực không tệ.
Mặc dù chỉ là Lưu Tinh Đao công cấp thứ nhất nhưng cũng đủ để tên tiểu tử này nghiên cứu một thời gian dài.
Mục Thọ là cậu bé đầu tiên được Bộ Phương dạy vung đao.
Bây giờ Đao công của hắn đã sớm đứng đầu trong đám bạn cùng trang lứa. Mà bên trong Thành Tiên Thục, có thể mô phỏng đao công của Mục Thọ cũng chỉ có một bé trai xinh đẹp như con gái Mục Ưu kia.
Còn có một đứa trẻ lớn nhất trong Thành Tiên Thục, chính là Mục Hi Hi cột bím tóc sừng dê, mặc đầm.
Người mà Bộ Phương đã chọn được trong lòng không phải ai khác chính là Mục Hi Hi.
Thiên phú trù nghệ của Mục Hi Hi vô cùng lợi hại, Bộ Phương cũng là sau này mới phát hiện ra.
Tiểu nha đầu này học nấu ăn rất nhanh, mà năng lực lĩnh ngộ cũng khiến cho người ta giật mình.
Quan trọng nhất là… đầu lưỡi của Hi Hi có cảm giác vô cùng mẫn cảm. Đối với độ mẫn cảm vị giác như thế đã đạt tới trình độ cao mà nói khoa trương cũng không quá.
Đó là một loại lưỡi tiên, được ông trời ưu ái.
Cho dù là Bộ Phương cũng không có được ưu thế này. Bên trong Tiên Trù cũng có rất ít Tiên Trù có lưỡi như vậy, đây là xác suất vạn người chỉ có một người mà thôi.
Bộ Phương mới biết, có thể người trong Mục Phủ còn chưa phát hiện ra ưu thế này của Hi Hi.
Cho nên Bộ Phương phải nhân dịp Hi Hi còn chưa bị phát hiện… bắt cóc nàng đi.
Đương nhiên, Bộ Phương cũng không vội. Dù sao thành chủ Mục Dương cũng đã đồng ý với hắn, để hắn tùy ý lựa chọn học trò.
Khuôn mặt nhỏ của Hi Hi béo ị, có cảm giác mềm mịn như trẻ sơ sinh vậy. Bây giờ đang tập trung nấu ăn. Mặt nhỏ đỏ bừng, là biểu hiện đang phóng thích Tinh Thần Lực.
Không thể không nói, ưu thế cũng những tiểu tử này trong Tiên Trù giới là xuất phát điểm cao.
Mục Hi Hi tuy nhỏ nhưng tu vi đã đạt tới Thần Thể cảnh.
Bộ Phương chắp tay nhìn Hi Hi nấu nướng. Hi Hi có vẻ đã thấy Bộ Phương tới, không biết là vì khẩn trương hay hưng phấn, Tinh Thần Lực hơi hỗn loạn…
Nhìn thấy trạng thái của Hi Hi, Tinh Thần Hải của Bộ Phương nhất thời xoay tròn một phen. Sau đó Tinh Thần Lực phát ra, trợ giúp Hi Hi ổn định Tinh Thần Lực. Hi Hi ngẩng đầu cười ngây ngô nhìn Bộ Phương.
- Cảm ơn lão Bộ!
- Gọi ta là Bộ đạo sư hoặc ông chủ Bộ.
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn Mục Hi Hi.
- Được, lão Bộ.
Mục Hi Hi nói ra.
Sau đó không để ý tới Bộ Phương nữa, mở nắp nồi có khí nóng bốc lên, cao đến tận nóc nhà. Giống như đám mây hình nấm vậy.
Có mùi thơm phức từ trong nồi tản ra. Tay Mục Hi Hi trắng nõn dùng một bao tay vải dày bưng món ăn từ trong nồi ra, đó là một cái lọ sứ.
- Phật Khiêu Tường! Hoàn Thành!
Giọng nói non nớt của Mục Hi Hi vang lên, mặt mũi tràn đầy đắc ý nhìn Bộ Phương.
Ở phía xa, bọn người Mục Thọ lộ ra vẻ mặt thất bại. Hi Hi thế mà lại học được món Phật Khiêu Tường khó nấu nhất.
Thật sự là tức chết mà!
Tuy đao công của Mục Thọ và Mục Ưu không kém gì Mục Hi Hi nhưng lúc nấu nướng cảm giác có khoảng cách lớn.
- Phật Khiêu Tường à?
Bộ Phương hơi kỳ quái nhìn Hi Hi một chút.
Thiên phú của nha đầu này quá kinh người.
Hi Hi vô cùng hưng phấn mở nắp Phật Khiêu Tường.
- Lão Bộ, nếm thử đi! Bên trong món này của ta có 36 nguyên liệu nấu ăn! Tuy không quá cao cấp nhưng để dung hợp được cũng vô cùng khó khăn đấy!
Hi Hi nói ra, sau đó chớp mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Bộ Phương gật gật đầu không nói gì thêm. Hắn múc một muỗng canh, thổi thổi rồi đưa lên miệng uống hết.
Hương vị của món ăn không ngừng khuếch tán trong miệng. Mặc dù Phật Khiêu Tường mà Bộ Phương nấu đã vô cùng hoàn mỹ khiến người ta khó lòng quên được nhưng mùi vị này cũng rất được.
Không hổ là tiểu nha đầu có lưỡi tiên, khiến cho Bộ Phương phải thán phục.
- Không tệ!
Bộ Phương lại uống mấy ngụm, tán thưởng một phen.
Tuy dung hợp quá nhiều nguyên liệu nấu ăn khiến Phật Khiêu Tường thiếu thốn một số mùi vị nhưng vẫn là một món ăn rất ngon.
Hi Hi được Bộ Phương khen hưng phấn khua chân múa tay.
- Lão Bộ, Hi Hi làm khổ cực như vậy có thưởng không! Ta muốn được thưởng Lạt Điều!
Hi Hi nói ra.
Ở phía xa, Mục Lưu Nhi đang đứng ở bậc thang, nhìn thấy Bộ Phương đang vui vẻ trò chuyện với Hi Hi thì cũng nở ra một nụ cười.
Đối với yêu cầu của Hi Hi Bộ Phương cũng không từ chối.
Ánh sáng trong tay lóe lên, xuất hiện một cây Lạt Điều đưa cho Hi Hi.
Hi Hi nhận lấy, đắc ý ăn.
Có thể là do lưỡi quá mẫn cảm nên Hi Hi vô cùng thích vị của Lạt Điều.
- Hi Hi có muốn tới quán ăn của Bộ đạo sư không?
Bộ Phương xoa đầu Hi Hi nói.
- Quán ăn của lão Bộ? Hi Hi có thể tới à?
Hi Hi vừa ăn Lạt Điều vừa ngẩng đầu lên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận