Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2233: Người phục vụ, Thiên Tàng (1)

Trong Hoàng Tuyền tiểu điếm.
Bộ Phương và Tiểu U ngồi trên ghế, hiếu kỳ mở to mắt.
Minh Vương Thiên Tàng bắt chéo tay ra sau lưng mà đứng ở giữa tửu lâu, vô cùng vạm vỡ, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo vài tia nghi hoặc.
Trước người Thiên Tàng là mấy thân ảnh đang quỳ sát dưới đất.
Mỗi một vị kia đều là hạng người có thân phận hiển hách ở Địa Ngục, thế nhưng trước mặt Thiên Tàng lại vô cùng kính sợ.
- Thiên Tàng đại nhân, xin ngài nắm giữ vị trí Minh Vương một lần nữa! Chỉ huy Địa Ngục chúng ta, đi đến đỉnh phong một lần nữa!
Ứng Long Ngục Chủ quỳ rạp trên đất, hai tay xếp thành chưởng mà chống ở phía trước đầu mình, hắn nằm rạp trên mặt đất rồi cung kính nói.
Đám Ngục Chủ ở bên cạnh cũng quỳ theo động tác của hắn.
Ngũ đại Ngục Chủ Kim Giác, Ngân Giác, Lạc Cơ, U Cơ, Địa Ngục đều đầy đủ.
Minh Vương Nhĩ Ha thì mím môi, có chút mong đợi mà nhìn về phía Thiên Tàng, trong ánh mắt hắn ta có tinh mang hiện lên.
Nhìn khuôn mặt tuấn dật đó của lão cha mình, còn có khí tức cường hãn khiến cho người ta rung động kia.
Trên mặt hắn ta lại toát ra vẻ hưng phấn.
Nói thật, hắn đúng là chờ mong cha mình quay lại vị trí Minh Vương một lần nữa, nếu như vậy thì coi như hắn ta được giải phóng rồi.
Ứng Long lão đầu cũng không cách nào đốc thúc hắn mỗi ngày, ép hắn tu luyện, ép hắn xử lý sự việc ở Địa Ngục nữa.
Những việc kia đối với Minh Vương Nhĩ Ha mà nói thật sự là quá phiền phức.
Ước mơ của Minh Vương Nhĩ Ha rất đơn giản, ăn một chút que cay ở trong tửu lâu của thanh niên Bộ Phương, phơi nắng, kiểu sinh hoạt nhàn nhã này mới càng thích hợp với hắn ta hơn.
Còn về việc trở thành Địa Ngục Chi Chủ gì đó, tọa trấn tứ phương, quần hùng đến bái phỏng các kiểu …
Hắn thật sự không có bao nhiêu hứng thú cả.
Cho nên Minh Vương Nhĩ Ha rất chờ mong mà nhìn Thiên Tàng, hi vọng Thiên Tàng có thể đáp ứng yêu cầu của Ứng Long Ngục Chủ.
Thiên Tàng khoanh tay mà đứng tại chỗ, trên thân thể to lớn tản ra khí tức khiến người ta run sợ.
Hắn nhìn bọn người Ứng Long Ngục Chủ, rồi lại nhìn Minh Vương Nhĩ Ha tựa như không kịp chờ đợi mà muốn cười trộm, khóe miệng hắn ta không khỏi nhếch lên một cái.
- Ứng Long, đứng lên đi.
Thiên Tàng nói.
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
- Không... Nếu như Thiên Tàng đại nhân không đáp ứng, tại hạ sẽ không đứng lên.
Tuy Ứng Long Ngục Chủ già nua, nhưng tính cách lại rất bướng bỉnh.
Thiên Tàng nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hắn ta hiểu rất rõ tính cách của Ứng Long Ngục Chủ.
Tâm thần động một cái, thần niệm cường hãn lập tức bao phủ ra.
Thần niệm của Thiên Tàng rất mạnh, dù sao thì tu vi của hắn cũng là Đại Viên Mãn Đại Thánh, thần niệm đã đạt đến trình độ cao nhất từ lâu, tiến lên nữa chính là thần thức.
Dĩ nhiên ngưng tụ thần thức không có đơn giản như vậy.
Toàn bộ Minh Khư cũng chỉ có Đế Thính và Địa Ngục Khuyển mới ngưng tụ ra thần thức được.
Một khi có thần thức thì tương đương với việc trở thành Bán Thần, điều này đã đủ để chứng minh tầm quan trọng của thần thức.
Đương nhiên.
Bán Thần là Bán Thần, có thể nói vẫn là Đại Thánh cảnh như cũ, mặc dù được xem là có sự đột biến nhỏ, thế nhưng vẫn bị gò bó bên trong sự trói buộc của Tiểu Thế Giới.
Ở trong lao tù Thiên Địa.
Bởi vì cho dù là Đế Thính hay là Địa Ngục Khuyển, ở thời điểm đột phá cũng không dẫn động pháp tắc lôi phạt đáng sợ.
Thực lực càng cao, một khi đột phá càng có khả năng gây ra Thiên Địa kiếp phạt.
Mà ham muốn thành Thần là vượt ra ngoài Tiểu Thế Giới, lôi phạt của Thiên Đạo Ý Chí đã không đủ khiến bọn hắn sợ hãi nữa rồi.
Cho nên phải cần thêm pháp tắc tối cao hơn giáng lôi phạt xuống.
Lôi phạt như này cực kỳ khủng bố, một khi bạo phát dường như khiến cho toàn bộ tinh không đều sẽ hóa thành lôi hải.
Nhưng mà Đế Thính và Cẩu gia đột phá đến Bán Thần cũng rất im lặng yên bình.
Cũng không hề dẫn động lôi phạt, điều này nói rõ... Tuy thực lực của bọn hắn đạt tới Bán Thần, nhưng thật ra cái gọi là Bán Thần vẫn thuộc về phạm trù Đại Thánh như cũ.
Cũng không hề thực sự đột phá.
Bởi vậy nên chưa thể dẫn động lôi phạt.
Đương nhiên đây đều là lời đồn đãi cả.
Thần niệm của Thiên Tàng phiêu đãng bay qua.
Nâng cơ thể của mấy vị Ngục Chủ từ dưới đất lên, nhóm Ngục Chủ đều nghi hoặc mà nhìn về phía Thiên Tàng.
- Vì sao nhất định muốn bản tôn nắm giữ vị trí Minh Vương? Nhãi con Nhĩ Ha kia không làm tốt sao? Dù không làm tốt thì bây giờ Nhĩ Ha mới là Minh Vương của Địa Ngục, mà Thiên Tàng ta đã là quá khứ rồi.
Thiên Tàng nói, tiếng nói của hắn ta tràn đầy trung khí.
Nhưng lại khiến sắc mặt của mấy vị Ngục Chủ đều biến đổi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Minh Vương Thiên Tàng lại không chấp nhận đề nghị của bọn họ, đã cự tuyệt đảm nhiệm vị trí Minh Vương.
Điều này có hơi nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Trên khuôn mặt già nua của Ứng Long Ngục Chủ, ánh mắt đục ngầu lập tức trợn to, có chút không thể tin mà nhìn Thiên Tàng, dường như có hơi bất ngờ đối với lời cự tuyệt của hắn ta
Minh Vương Nhĩ Ha sững sờ, ngàn vạn lần hắn ta cũng không ngờ cha của mình... Thế mà lại cự tuyệt?
Đây không phải hố nhi tử sao?
Thời gian tươi đẹp của hắn, que cay của hắn, cuộc sống nhàn nhã của hắn, chẳng lẽ đều tan thành bọt nước từ đây?
Trái tim của Minh Vương Nhĩ Ha bỗng nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy một trận bi thương dâng lên.
Cảm giác này thật đúng là không tốt.
- Tuy Nhĩ Ha trẻ tuổi, nhưng bây giờ hắn ta mới là Minh Khư Chi Chủ, cũng chỉ có hắn mới có thể đại biểu cho Minh Vương chính thống, mà ta... sớm đã là một người chết, chẳng qua thân thể này chỉ kéo dài hơi tàn trên thế gian thôi, cũng không biết khi nào sẽ bị Luân Hồi hủy diệt nữa…
- Huống hồ... quan trọng nhất là ta đã đáp ứng Bộ lão bản rồi.
Thiên Tàng hít một hơi thật sâu rồi nói.
Bộ lão bản?
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Ha và nhóm Ngục Chủ đều đảo qua rồi rơi lên trên người Bộ Phương đang cầm Linh Quả tự thưởng thức ở phía xa.
Cái này có liên quan gì đến Bộ lão bản chứ?
Chẳng lẽ Thiên Tàng đại nhân cự tuyệt trở thành Minh Vương, là bởi vì Bộ lão bản?
- Ta đã đáp ứng... Phải ở lại trong tiểu điếm, làm người phục vụ của tiểu điếm, thân là Minh Vương, nhất ngôn cửu đỉnh, dĩ nhiên không thể nuốt lời... Hơn nữa, ta cần Mì Trường Thọ của Bộ lão bản trợ giúp kéo dài tính mạng.
- Ta làm người phục vụ, Bộ lão bản làm Mì trường thọ cho ta, đây là một loại giao dịch, nếu không sao Bộ lão bản lại muốn làm Mì trường thọ cho ta chứ?
Minh Vương Thiên Tàng thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng chứa một nụ cười mà nói.
- Đừng… thực ra ngươi có thể dùng minh tinh để mua, một bát Mì trường thọ cũng không đắt đâu, chỉ mới 10 vạn Minh Tinh thôi à, nếu như ngươi không làm người phục vụ, có thể dùng Minh Tinh để mua, ta cũng rất vui lòng.
Bộ Phương gặm một miếng hoa quả xoạt xoạt mà nói.
Thái độ của hắn rất nghiêm túc.
Trên thực tế Bộ Phương càng hy vọng Thiên Tàng có thể dùng Minh Tinh để mua, dù sao tất cả tiền kiếm được đều là tiền riêng của Bộ Phương cả.
Xoạt xoạt…
Cắn một miếng linh quả, chất lỏng văng khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận