Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2455: Cẩu trảo mang theo xương cốt (1)

Kể từ khi rời xa Bộ Phương.
Tiểu Hồ chưa bao giờ sảng khoái như vậy.
Nó đã rất lâu không được phun rồi… Lọc cọc lọc cọc.
Hoài niệm lại những ngày tháng phun vô tư… Bây giờ, cảm giác quen thuộc này lại trở lại rồi.
Những ngày lang thang cùng Cẩu gia trong di tích, vô cùng cô đơn, rất muốn phun nhưng lại sợ sau khi phun xong, không có thủ đoạn tấn công sẽ bị người ta bắt đi, rút gân lột da.
Dù sao cũng có một đám người đuổi theo nó, mà phun là cách tự vệ duy nhất của nó.
Cửu Phượng Vũ che khuất bầu trời, như thể biến thành một biển lửa, chín con Phượng Hoàng đang bay lượn trên bầu trời.
Nhưng phía dưới Phượng Hoàng lại có vô số Ngưu Nhục Hoàn huyết sắc, nhiều đến không đếm nổi!
Không sai, chính là Ngưu Nhục Hoàn, Ngưu Nhục Hoàn nóng hôi hổi.
Mặc dù phong cách có hơi kỳ lạ nhưng khi chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Ngưu Nhục Hoàn sau vụ nổ thì tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Nhưng gia chủ thế gia kia lại một lần nữa cảm thấy may mắn. May mà sau khi bọn họ nghe Thiên Thần huyết thì không hề mất lý trí mà điên cuồng ra tay.
Nếu không thì giờ khắc này, người phải đối mặt với vô số Ngưu Nhục Hoàn ẩn chứa năng lượng Thiên Thần huyết kia… sẽ là bọn họ.
Bọn họ không có sự bảo hộ của Thiên Phượng Linh, sợ là bị Ngưu Nhục Hoàn nổ cho tan xác mất hồn.
Tuy tiểu hồ ly này chỉ là cấp bậc Hạ Đẳng Thần Chi, nhưng lại có Thiên Thần huyết, đủ để cho lực chiến đấu của tiểu hồ ly tăng lên rất nhiều cấp bậc.
Nói một cách đơn giản chính là, Tiểu Hồ có ẩn chứa Thiên Thần huyết, tương đương với Thần Chi lĩnh ngộ hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường.
Đương nhiên, Thiên Thần huyết cung cấp lực lượng nhưng nếu lĩnh ngộ được hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường thì chính là thiên phú thật sự.
Thiên phú tốt sẽ càng tốt hơn. Bởi vì có thiên phú thì có thể sáng tạo ra vô hạn khả năng!
Rầm rầm rầm!
Vụ nổ trung nháy mắt bạo phát.
Cơn chấn động đáng sợ bao phủ thiên địa.
Cuốn lên sóng to gió lên.
Phượng Vũ nổ tung sau khi va chạm với Ngưu Nhục Hoàn, gây nên tiếng động kinh thiên động địa.
Vụ nổ đáng sợ này dẫn tới toàn bộ Triều Đô Thần Triều đều rung động.
Trong Triều Đô Thần lúc này, vô số chiến thuyền và xe Long Mã đều dừng phi hành.
Làm sao bọn họ dám bay nữa.
Uy lực từ trận chiến khiến cho trái tim mỗi người đều sợ hãi.
Phượng Vũ thiêu đốt, dù sao Thiên Phượng Linh cũng là Thần Khí Trấn Triều, có uy năng vô cùng mạnh.
Nhưng khi bị những đạn pháo dày đặc kia đè ép, hai bên trong nhất thời cũng rơi vào bế tắc.
Hoàng Phi cật lực khống chế cửu Phượng Vũ, nàng không dám buông lỏng chút nào. Nàng sợ rằng chỉ vừa buông lỏng thì sẽ bị Ngưu Nhục Hoàn nuốt chửng hoàn toàn…
Mẹ kiếp Ngưu Nhục Hoàn!
Vào lúc này, Hoàng Phi cực kỳ căm hận cái Ngưu Nhục Hoàn này. Nếu Ngự Thiện Phòng có ai dám làm Ngưu Nhục Hoàn cho nàng ăn, nàng nhất định sẽ cho chém đầu tên đầu bếp đó!
Oành!
Tiếng phượng đề chói tai vang vọng khắp Thiên Khung Chi Thượng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Lại có thể đánh Hoàng Phi của Thiên Phượng Linh đến loại trình độ này, không hổ là hồ ly có Thiên Thần huyết.
Ở phía xa.
Hắc Bạch nhị lão cũng chú ý đến bên này.
Bọn họ mở đôi mắt đục ngầu ra, tựa như có hào quang óng ánh bắn ra.
Là do chỗ đó chiến đấu quá kịch liệt, khiến bọn họ không thể không chú ý đến.
Thế mà Hoàng Phi lại bị một con hồ ly áp chế đến mức như vậy…
Một màn này khiến Hắc Bạch nhị lão không khỏi liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh dị trong mắt đối phương.
Bọn họ cũng vì biết được chuyện về Thiên Thần huyết nên mới chú ý đến tiểu hồ ly này, trong mắt đều có ánh sáng lấp lánh bắn ra.
Trong đôi mắt cả hai đều toát ra tia sáng.
Hai người họ sống cuộc đời quá dài, những năm tháng này, tu vi của bọn họ về cơ bản đã khó có thể tăng thêm.
Mà bây giờ, lại có một phần Thiên Thần huyết xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nếu như có thể uống Thiên Thần huyết, vậy thì cơ thể khô cằn của bọn họ sẽ có thể lại tràn đầy sức sống một lần nữa, tu vi cũng nhất định có thể đột phá!
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Hắc Bạch nhị lão liền có chút rung động.
Nhưng bọn họ cũng không xuất thủ.
Chỉ đứng nhìn cảnh tượng ở phía xa.
Thiên Thần huyết có thể tạo ra kỳ tích, bọn họ không dám thất lễ.
Đương nhiên… bọn họ cũng sợ tiểu hồ ly này bỏ chạy.
Thiên Thần huyết chảy xuôi trong cơ thể, con hồ ly này sẽ không bị bọn họ hạn chế, có thể tùy ý xé rách hư không để đào tẩu.
Cho nên, bọn họ nhất định phải thật thận trọng.
Về phần Hạ Thiên, bọn họ đã đáp ứng với Hoàng Phi sẽ ngăn cản Hạ Thiên.
Nhưng dính đến lợi ích của bọn họ, tự nhiên cũng lười đôi co lần nữa với Hạ Thiên.
Bành!
Hư không nổ tung.
Cái đầu liên tục như giã tỏi của Tiểu Hồ cũng dừng lại.
Nó há miệng ra, bộ lông đỏ thẫm chậm rãi nhạt màu, biến thành màu trắng sữa.
Trong miệng có huyết sắc Yên Khí đang tỏa ra.
Nó vì gật đầu nhiều nên hơi mệt, ghé vào trên vai Bộ Phương, hơi híp mắt lại.
Có vẻ buồn ngủ.
Tuy Thiên Thần huyết cho nó năng lượng nhưng sau mỗi lần sử dụng đều sẽ tiêu hao tinh lực của nó, khiến nó cảm thấy mệt mỏi.
Mỗi lần đuôi nổ tung rồi lại khôi phục sẽ tiêu hao tinh thần lực cực lớn.
Cho nên nó sẽ rất mệt mỏi.
Rầm rầm…
Thiên Khung Chi Thượng, năng lượng chầm chậm kết thúc.
Cũng làm lộ ra hình dáng của Hoàng Phi.
Hoàng Phi thở hổn hển, cửu đầu Phượng Hoàng xoay quanh thân thể nàng, bảo vệ cho nàng.
Đôi mắt nàng thít chặt lại, trước ngực cao ngất đang phập phồng thở.
Đôi môi đỏ của nàng hơi hé mở, thở ra hít vào.
“Suýt chút nữa là không ngăn được rồi, may là con hồ ly này cũng đã đến cực hạn. Nếu không… Nếu để con hồ ly này tiếp tục phun thì nàng sợ mình không gánh nổi.”
May là… nàng đã ngăn chặn được và hồ ly cũng đã đạt đến giới hạn.
Cho nên bây giờ… là thời điểm nàng xuất thủ.
Trong đôi mắt Hoàng Phi đầy tơ máu, việc sử dụng Thiên Phượng Linh quá độ như thế đối với tinh thần hải của nàng cũng là gánh nặng rất lớn.
Nhưng mà, nếu có thể bắt được tiểu hồ ly, giết chết Bộ Phương thì tất thảy đều xứng đáng.
Hét lên một tiếng.
Cửu Phượng xung quanh Hoàng Phi một lần nữa bay lên, như hóa thành vầng thái dương chói chang từ trên Thiên Khung không ngừng đánh xuống.
Oành!
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Hoàng Phi thít chặt lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy Tiểu Hồ nằm trên vai Bộ Phương, vốn đang mặt ủ mày chau lại đột nhiên mở mắt ra.
Tiểu Hồ há miệng ra, nhe răng trợn mắt nhìn Hoàng Phi.
Hoàng Phi liền giật mình, lỗ chân lông toàn thân tê dại.
Đó là di chứng sau khi bị vô số Ngưu Nhục Hoàn đánh nổ.
Cửu Phượng bay ngược về.
Một lần nữa hóa thành Thiên Phượng Linh thủ hộ bên người nàng. Hoàng Phi cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Hồ và Bộ Phương bên dưới.
Người xung quanh đều dở khóc dở cười.
Hoàng Phi đây là bị đánh đến ám ảnh tâm lý rồi à?
Tiểu Hồ hé miệng, nấc một cái.
Sau đó, lại nằm xuống trên vai Bộ Phương, mắt hồ ly liếc Hoàng Phi một cái, như đang cười nhạo.
Hoàng Phi lấy lại tinh thần, lập tức thẹn quá hóa giận. Thế mà nàng lại bị sỉ nhục.
Ông…
Nhưng mà.
Hai bóng đen đột nhiên thuấn di xuất hiện trước mặt nàng.
- Hoàng Phi đại nhân… hãy giao con hồ ly này cho nhị lão ta, về phía tiểu Quận Chúa thì giao cho Hoàng Phi…
Một cỗ khí tức dồi dào tản ra.
Tâm thần Hoàng Phi run lên.
Nhìn Hắc Bạch nhị lão đang đứng ngăn lại trước người mình.
Nhị lão đây là động tâm à?
Đầu óc linh hoạt của Hoàng Phi khẽ động, hiển nhiên cũng đoán ra được mục đích của nhị lão.
Nhưng mà, hồ ly chảy trong người Thiên Thần huyết này đúng là rất hấp dẫn người ta, đặc biệt là đối với những thứ đồ cổ không thể đến gần.
Hoàng Phi bị đánh đến ám ảnh cũng không cự tuyệt.
Nhưng lại không cam lòng. Không thể chính tay đâm Bộ Phương, nhưng có thể nhìn thấy Bộ Phương cũng đủ rồi.
Thân hình nàng lóe lên, lập tức xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên.
Sắc mặt Hạ Thiên lạnh lùng, cả người được bao phủ trong sương mù mông lung, ánh mắt lạnh như băng.
- Cút!
Hạ Thiên rống lên một tiếng đầy phẫn nộ với Hoàng Phi.
“Đúng là xem thường quận chúa nàng mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận