Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2064: Canh chua Phì Ngưu, Thạch Tượng Quỷ Vương lại vỡ nát (2)

Notice: Undefined offset: 478
Tiểu Hồ kêu lên…
Trong mắt nó ngập đầy vẻ không muốn, đôi mắt đẫm lệ nhìn bát Thanh Hoa Từ bay đi.
Rất nhanh.
Canh chua Phì Ngưu liền vững vàng rơi vào giữa hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương…
Thạch Tượng Quỷ Vương liếc mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, đôi mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ…
Loại hương vị này, loại cảm giác này…
Rất quen thuộc!
Chính là hương vị quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ kia!
Sau đó, hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương liền ngồi xổm trước chén Thanh Hoa Từ, cùng nhìn vào đó.
Thạch Tượng Quỷ Vương duỗi ngón tay bằng đá ra, bốc lên một miếng thịt Phì Ngưu rồi nhét vào trong miệng.
Chóp chép.
Vị chua cay lập tức bùng phát ra.
Đôi mắt Thạch Tượng Quỷ Vương nhất thời bắn ra ánh sáng chói lọi…
Mùi vị này, giống với Thạch Oa Ngư… nhưng lại có chỗ khác biệt!
Giống như… càng mỹ vị hơn!
Hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương cùng nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên sự sắc bén.
Ta một miếng, ngươi một miếng.
Ta lại một miếng, ngươi lại một miếng…
Hai Thạch Tượng Quỷ Vương lập tức vui vẻ chia nhau ăn.
Bộ Phương nhìn mà khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Quả nhiên… Cho dù cơ thể được tái tạo lại lần nữa thì bản chất thích ăn uống cũng sẽ không thay đổi.
Hiện tại chia nhau ăn vui vẻ như thế, không biết lát nữa… có còn như vậy không.
Bộ Phương ôm Tiểu Hồ đặt lên trên bả vai mình.
Sau đó chân khí từ dưới chân bắn ra, thân hình lập tức hóa thành một đạo lưu quang, phi tốc bay ra, biến thành một nét tàn ảnh.
Đột nhiên xuyên qua khu vực quản lý của Thạch Tượng Quỷ Vương, xâm nhập vào trong sơn cốc.
Vẫn là cách thức cũ, vẫn là thao tác quen thuộc…
Hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương đang ăn rất sung sướng, cũng không nhận ra có người tiến vào trong đó.
Ở phía xa, cây cối phát ra tiếng xào xạc.
Các cường giả Minh Ngục nhất thời chui ra từ trong đó.
- Hả?
Ánh mắt Trương Hiên lập tức ngưng trọng lại, khóa chặt vào ngọc bàn ở chỗ Thạch Tượng Quỷ Vương cách đó không xa.
Ngọc bàn này chính là ngọc bàn mà bọn họ muốn tìm…
- Tìm thấy rồi, ngọc bàn ở nơi đó…
Một cường giả Minh Ngục hưng phấn hô lên.
Bọn họ đều lựa chọn bỏ qua Thạch Tượng Quỷ Vương.
- Động thủ!
Tâm thần Trương Hiên nhất động.
Sau đó, thân hình lập tức hóa thành lưu quang, phi tốc bắn ra, ngay lập tức rơi vào bên cạnh Thạch Tượng Quỷ Vương…
Cầm ngọc bàn lên, trên ngọc bàn viết một con số, chín.
Ngọc bàn này có xếp hạng có hơi thấp.
Trương Hiên nhíu mày lại, thở ra một hơi. Vậy mà lại không phải ngọc bàn xếp hạng nhất.
Cái gì?
Tâm thần Trương Hiên bỗng nhiên chuyển động.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.
Chỗ ấy, có một thân ảnh gầy gò đang đứng, trên lưng người đó có một tiểu hồ ly đang lười biếng nằm.
- Là ngươi!
Ánh mắt Trương Hiên lập tức ngưng tụ, sát ý khủng bố quét đến.
Bộ Phương chắp hai tay, nhìn Trương Hiên ở phía xa, khóe miệng nhếch lên một cái.
Hắn đưa tay lên, điểm về phía trên thân Trương Hiên…
Trương Hiên nhất thời sững sờ.
Ở nơi xa, các cường giả Minh Ngục kinh ngạc hô lên!
“Phần phật” một tiếng!
Một cỗ kình phong kinh khủng tột cùng đột nhiên bạo phát!
Trương Hiên sững sờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang.
Hắn liền phát hiện một tảng đá cực lớn đang ngưng tụ thành quyền đấu, trong nháy mắt không ngừng phóng đại lên!
Oành!
Một quyền kia liền nện vào sống mũi hắn.
Trương Hiên ngây người…
Trong khoảnh khắc đó… dường như hắn nghe được tiếng xương mũi của mình vỡ vụn.
Giống như bình ngũ vị bị lật đổ, đắng cay ngọt bụt đồng thời dâng lên trong lòng.
Vành mắt lập tức đỏ lên, ánh mắt của hắn trở nên mơ màng, dường như nhìn thấy ráng chiều, trong đôi mắt tựa hồ có một giọt nước mắt… sắp chảy xuống.
Bịch…
Một tiếng trầm vang lên, Trương Hiên liền ngã ngửa trên mặt đất.
Ngọc bàn trong tay rơi xuống đất…
- Ta… mẹ nó… bị đánh?
Trương Hiên nỉ non.
Rống!
Một tiếng gào thét khô khốc vang lên.
Hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương đồng thời đứng lên, đồng thời gầm lên…
Không còn nghi ngờ gì…
Lại là vấn đề phân chia không đều, lại là vấn đề ngươi ăn nhiều hơn ta một miếng thịt.
Các cường giả Minh Ngục đứng ở phía xa đều ngẩn người.
Cái tình huống gì thế này?
Hai Thạch Tượng Quỷ Vương này sao lại gầm lên với nhau thế?
- Hai thứ nghiệt súc!
Trương Hiên phẫn nộ gào lên.
Tay nắm chặt trọng kiếm, che mũi lại đứng lên.
Ở xa xa, thân ảnh Bộ Phương đã sớm biến mất không thấy đâu nữa…
Như vậy càng khiến Trương Hiên tức giận hơn, tiểu tử kia cho rằng hai Thạch Tượng Quỷ Vương này có thể đánh bại hắn sao?
“Ngây thơ…”
“Nhìn lão tử bổ đôi Thạch Tượng Quỷ Vương này đây!”
Oành!
Trân người Trương Hiên, kiếm ý khủng bố mãnh liệt dâng lên, cả người như hóa thành một đạo kiếm quang!
- Nghiệt súc! Chết đi cho ta!
Hắn rống lên!
Nhưng, một kiếm của Trương Hiên chưa chém ra, đã bị hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương quay đầu lại, mạnh mẽ gầm lên một cái…
Kiếm khí dường như đều tạm dừng lại.
Hai quyền lại lần nữa phóng đại trong mắt hắn!
Bành bành…
Cái mũi của Trương Hiên lại gặp nạn lần nữa.
Thân hình bay ngược ra, đập xuống phía xa, lăn liên tục mấy vòng…
Các cường giả Minh Ngục… ngây ra như phỗng.
Trong tầm mắt bọn họ.
Hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương vậy mà lại đứng lên đánh nhau…
Tiếng nổ tung “ầm ầm” khủng bố vang lên, ba động đáng sợ bao phủ, mặt đất như thể cũng sắp nổ tung ra.
Nếu Bộ Phương ở đây, nhất định sẽ phát hiện ra, thực lực của hai Thạch Tượng Quỷ Vương này… lại mạnh lên.
Nhưng mà…
Kết quả đánh nhau lại là…
Hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương lại cùng nhau bị đánh nát.
Đá vụn “ầm ầm” rơi đầy trên mặt đất.
Ở phía xa, các cường giả Minh Ngục chỉ còn lại một vẻ mặt ngơ ngác.
Còn có loại chuyện như này?
Bọn họ nhìn bát canh chua Phì Ngưu trên mặt đất, lại nhìn Thạch Tượng Quỷ Vương vỡ nát đầy đất…
Có loại cảm giác hỗn loạn trong gió(*)
Trương Hiên từ dưới đất bò dậy, máu me đầy mặt, khi nhìn thấy Thạch Tượng Quỷ Vương vỡ nát đầy đất thì liền cười ha hả.
Hắn đi đến chỗ những tảng đá vụn, nhấc chân giẫm lên cho hả giận.
- Chết đi, đồ nghiệt súc!
Trong sơn cốc.
Động tác xoa mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh nhất thời ngừng lại.
Sau đó trong mắt như phun ra lửa.
- Hai tên khuyết tật trí tuệ kia… lại vỡ nát sao?
Trong lòng Hoàng Tuyền Đại Thánh cực kỳ giận!
Hắn đang nuôi hai thứ ngu xuẩn gì vậy?
Hư không bị xé nát.
Hoàng Tuyền Đại Thánh vuốt ve Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo trong tay, bước ra một bước, lập tức đi đến trước lối vào sơn cốc.
Ở phía xa liền nhìn thấy, Trương Hiên đang tức giận giẫm lên Thạch Tượng Quỷ Vương đã vỡ vụn trên mặt đất…
Không khí…
Trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
(*) Đại khối đầu: to lớn, to con
(*)Hỗn loạn trong gió là cảm giác choáng ngợp, ngơ ngác, không hiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận