Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1869: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (1)

Trở thành đầu bếp học việc của Đại Ma Vương có phải là một điều đáng để ghen tị không?
Không cần phải nghi ngờ nữa, chắc chắn rồi.
Ở Tiên Trù Giới hiện tại, người có danh tiếng lớn nhất không phải là Giới Chủ, cũng không phải là thành chủ, mà là Đại Ma Vương...
Dù cho vượt qua tất cả chướng ngại vật ở cuộc so tài Tiên Trù hay là ngăn chặn cuộc xâm lăng của Minh Ngục, danh tiếng của Đại Ma Vương đã vang ra khắp toàn bộ Tiên Trù Giới.
Không ai mà chưa từng nghe đến tên của Đại Ma Vương cả.
Đây là một điều vinh dự và cũng rất may mắn khi được trở thành đầu bếp học việc của nhân vật mà nhà nhà đều biết.
Tất nhiên, Hi Hi vẫn còn nhỏ, nàng vẫn chưa hiểu được đây là một điều vinh dự như thế nào khi trở thành đệ tử của Bộ Phương.
Tuy nhiên, trong lòng của Hi Hi đã coi Bộ Phương như một tấm gương và nàng muốn trở thành một đầu bếp giống như Bộ Phương.
Đây là mục tiêu của nàng.
Ánh mắt sắc bén của Bộ Phương quét nhìn lôi đài và khiến cho những người dự thi đang đứng trên đó đều nơm nớp lo sợ.
Rất nhiều người cảm thấy trong lòng chùng xuống khi bắt gặp ánh mắt của Bộ Phương, nên sau đó, họ nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Thay vào đó, tay của Hi Hi đang cầm món ăn của nàng và ngẩng cao đầu một cách tự hào. Nàng tin tưởng món ăn của mình sẽ không khiến cho Bộ đạo sư cảm thấy mất mặt.
- Đúng rồi, ta quên nói, Bộ Phương vừa mới trải qua đánh giá của các giám khảo là Giới Chủ, thành chủ và ta. Hắn đã thông qua khảo hạch của Nhị phẩm Tiên Trù, hiện tại Đại Ma Vương… đã trở thành Tam phẩm Tiên Trù.
Mộng Kỳ bắt chéo tay, tiên bào bay bồng bềnh, hai mắt híp lại, nàng ta cười nói cho mọi người tin tức này.
Tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều xuýt xoa.
Đại Ma Vương đã thông qua khảo hạch của Nhị phẩm Tiên Trù?
Không đúng...
Thông qua khảo hạch của Nhị phẩm Tiên Trù thì sao có thể trở thành Tam phẩm Tiên Trù?
Mặc dù Đại Ma Vương là anh hùng nhưng anh hùng cũng không thể đi cửa sau!
Nhưng cũng không đúng, khảo hạch Tiên Trù cũng không phải nói muốn đi cửa sau là đi cửa sau được, ý chí Tiên Trù làm chứng cho quá trình khảo hạch Tiên Trù. Do đó, nếu như không có thực lực tương đối phù hợp thì hoàn toàn không có cách nào để trở thành Tam phẩm Tiên Trù.
Chính vì thế, nói cách khác...
Sau khi Đại Ma Vương thông qua khảo hạch Nhị phẩm Tiên Trù thì nhân tiện... cũng thông qua khảo hạch Tam phẩm Tiên Trù luôn!
Còn có loại chuyện như vầy sao?
Một đám người đột nhiên rất kinh hãi và cảm thấy không thể tin vào điều này.
Cho đến nay, mặc dù Đại Ma Vương là một anh hùng nhưng tài nghệ nấu nướng của hắn lại dễ bị chỉ trích.
Mặc dù Đại Ma Vương đã thể hiện tài năng trên cuộc so tài Tiên Trù và đã đánh bại rất nhiều tên yêu nghiệt để đạt hạng nhất.
Tuy nhiên...
Quán quân của cuộc so tài Tiên Trù dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Nhất phẩm Tiên Trù.
Nếu như so với Nhị phẩm Tiên Trù hay Tam phẩm Tiên Trù thì tài nghệ nấu nướng của hắn vẫn còn quá yếu.
Mà ở Tiên Trù Giới thì phải dùng tài nghệ nấu nướng để nói chuyện.
Cho dù tu vi chân khí của ngươi có cao đến đâu, nhưng nếu kỹ năng nấu nướng của ngươi không đủ thì e rằng người khác sẽ không kính trọng ngươi.
Tuy nhiên... Hiện tại kỹ năng nấu nướng của Đại Ma Vương đã đạt đến trình độ Tam phẩm Tiên Trù.
Đây là một sự khác biệt rất lớn, nói cách khác, Đại Ma Vương hiện tại... đã thực sự trở thành một sự tồn tại đáng được kính trọng bởi nhiều Tiên Trù ở Tiên Trù Giới.
- Đúng vậy, chính xác là những gì các ngươi đang nghĩ, sau khi Bộ Phương hoàn thành khảo hạch Nhị phẩm Tiên Trù thì thuận tiện... hoàn thành luôn khảo hạch Tam phẩm Tiên Trù.
Mộng Kỳ thành chủ cười nói.
Ngay sau khi Mộng Kỳ thành chủ nói một cách chắc chắn thì toàn trường đều xôn xao lên, mọi người xuýt xoa một trận và cảm thấy không thể tin nổi.
Ánh mắt của mỗi một người nhìn về phía Bộ Phương đều khác nhau.
Những người dự thi run rẩy bưng món ăn ra đặt lên bàn giám khảo.
Bộ Phương nhìn người dự thi thứ nhất một cái.
Đây là một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi và cũng là người đã cười nhạo Hi Hi nhiều nhất. Bộ Phương có ấn tượng rất sâu đối với cậu ta.
Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng cốc cốc vang lên không dứt.
Thiếu niên kia đứng cách Bộ Phương không xa, cậu ta cúi thấp đầu, đến liếc nhìn Bộ Phương cũng không dám.
Lúc trước cậu ta cười nhạo Hi Hi lớn tiếng như vậy, trong đó lại còn có khinh bỉ và giễu cợt.
Hôm nay, đạo sư của Hi Hi ngồi ở trước mặt cậu ta.
Điều này khiến cho cậu ta cảm thấy bực bội trong lòng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây... Quả nhiên là không thể coi thường bất kỳ ai!
- Ngẩng đầu lên và giới thiệu một chút về món ăn của mình đi.
Bộ Phương ngừng gõ bàn, thản nhiên nói.
Thân thể của thiếu niên kia đột nhiên run rẩy và cậu ta ưỡn thẳng ngực lên.
- Thưa ban giám khảo, món ăn mà tại hạ đang cầm trên tay đây có tên là trứng Phỉ Thúy Lưu Ly. Nó được làm từ một loại trứng cá biển, phải trải qua nhiều quy trình chế biến và hầm trên lửa nhỏ...
Thiếu niên vừa nói ra lập tức bị ánh mắt của Bộ Phương nhìn khiến cho khí thế yếu đi.
Không thể không nói, món ăn này vẫn rất đặc sắc.
Dùng trứng cá để nấu là một ý tưởng tốt, đáng tiếc món ăn này có thiếu sót. Bộ Phương chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Trên thực tế, tay nghề của người đầu bếp làm ra món ăn này chỉ có thể coi là trung bình, mặc dù không tệ nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Nhất phẩm Tiên Trù, chủ yếu không tồi vẫn là nhờ nguyên liệu chế biến.
Riêng trứng của con cá này đã khiến cho cấp bậc của món ăn tăng lên không ít.
Tuy nhiên Bộ Phương không quan tâm, bản thân nguyên liệu cũng có thể được coi là một phương diện kỹ thuật của đầu bếp.
Có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn tốt cũng được coi là một bản lĩnh.
Hắn không nói gì cả.
Nhiều giám khảo đã lấy thìa sứ ra múc một ít trứng Lưu Ly cho vào miệng.
Có một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng ở trong miệng, khi cảm giác này vừa xuất hiện thì Bộ Phương cau mày.
Hắn liếc nhìn thiếu niên kia, cả người cậu ta run lên một cái.
Những giám khảo xung quanh cũng nhíu mày.
- Điểm sáng của món ăn này chỉ có mỗi nguyên liệu nấu ăn, dù là đao công hay khả năng canh lửa thì cũng có thiếu sót. Cá nhân ta đề nghị ngươi nên về luyện lại.
Bộ Phương nói.
Những giám khảo khác đều trố mắt nhìn nhau.
Mặc dù những gì Bộ Phương nói là sự thật nhưng cũng trực tiếp quá. Thật ra thì dựa theo tình huống thông thường, thiếu niên này có thể miễn cưỡng thông qua khảo hạch Nhất phẩm Tiên Trù.
Nhưng Đại Ma Vương đã lên tiếng, mọi người cũng không dám nói thêm cái gì.
Mộng Kỳ che miệng cười một tiếng.
Trở về luyện lại?
Bộ Phương vẫn thật khách khí, mặc dù nhận xét của hắn đều chính xác nhưng vẫn luôn có chút cảm giác là hắn đang dùng việc công để báo thù việc riêng.
Đôi mắt đẹp của Mộng Kỳ nhìn vào Bộ Phương đang dựa trên ghế và nghiêm túc nói về việc trở về luyện lại, nàng ta cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
- Ta...
Thiếu niên mở miệng một cái, cậu ta nên nói cái gì đây? Cậu ta không thể nói bất cứ điều gì cả.
Bởi vì những gì Bộ Phương nói đều đúng.
Cậu ta đã đặc biệt chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn này cho khảo hạch, cậu ta biết khuyết điểm của mình nằm ở đâu nên định dùng nguyên liệu để bù đắp nhưng lại gặp phải Bộ Phương...
Tuyệt vọng...
Người dự thi thứ nhất cứ như vậy mà bị loại.
Những người khác đều rất run sợ.
Vị tuyển thủ thứ hai mang món ăn lên, các giám khảo sau khi nếm thử thì đưa ra lời nhận xét.
Với tư cách là một giám khảo, đương nhiên Bộ Phương sẽ không lấy việc công đi làm việc tư, tuy nhiên, hiện tại hắn là giám khảo nên yêu cầu về món ăn trong khảo hạch trở nên khắt khe hơn rất nhiều.
Ít nhất nhiều người ôm tâm trạng may mắn sẽ được trở thành Nhất phẩm Tiên Trù thì đều bị một câu trở về luyện lại của Bộ Phương đuổi về.
Trừ Hi Hi thì món ăn của tất cả những người dự thi đều đã được mang lên.
Cuối cùng, chỉ có hai người vượt qua cuộc khảo hạch, có thể nói đây là lần khảo hạch Nhất phẩm Tiên Trù nghiêm khắc nhất.
Tuy nhiên, những người dự thi khác cũng không thể kể khổ ra được, đây chính là do bọn họ tự tạo nên, dù có rơi nước mắt cũng phải kìm lại.
Cuối cùng cũng đến lượt của Hi Hi.
Tất cả các ánh mắt không cam lòng của mọi người đều rơi vào trên người Hi Hi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận