Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2404: Mộc Hồng Tử…tên chết giẫm nhà ngươi! (2)

Notice: Undefined offset: 209
Tiểu nương của Lạc gia tuy rằng có tội, nhưng gia chủ của Lạc gia đã lên tiếng thì vẫn nên nể mặt một chút.
Kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện vẫn là đầu bếp Bán Thần đang ở ngay trước mắt này.
Thần Trù Cung?
Đám người kia sao có thể vì đầu bếp Bán Thần hèn mọn này mà đắc tội với Mặc gia.
Cho dù đầu bếp này có cơ hội phá giải Phóng Ấn Truyền Thừa của Thiên Thần Thượng Cổ.
Thì sao chứ?
So với việc đắc tội với Hoàng Phi thì chuyện đấy cũng không thể khiến cho người của Thần Trù Cung vì Bộ Phương mà xuất hiện.
- Không ai có thể cứu ngươi, ngươi phải chết.
Mặc Pháo nói.
Bộ Phương đứng thẳng trên thần uy.
Tước vũ bào phát ra hào quang, đôi mắt Bộ Phương ngưng lại.
Áp bức của Thần Vương giống như áp lực của bầu trời đè nén xuống mặt đất, nếu không nhờ có Tước vũ bào che chắn khỏi thần uy, hắn sợ mình cũng quỳ rạp dưới đất rồi.
Thực sự không thể thoát được rồi sao?
Tâm trạng của Bội Phương bắt đầu có chút lo lắng.
Quả thật...
Tình huống lần này có chút khó khăn.
Cho dù là Hắc Giáp ở phía xa kia, hay là gia chủ Mặc gia.
Bội Phương cũng không thể ngăn cản.
Trù Thần Thần Lực Dịch Tích cũng tiêu hao hết rồi...
Khí linh cũng chỉ còn lại Kim Long và Chu Tước.
Phụ thể cũng không chống đỡ lại được một chút sức lực của Thần Vương...
Bởi vậy Bộ Phương cũng hết cách rồi.
Nhưng hắn vẫn không hối hận.
Mặc gia muốn cướp đi thiên phú của Tiểu U, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Có thể giúp được Tiểu U, dù thế nào cũng đáng.
Nhưng làm sao thoát được chuyện này đây, Bộ Phương đau đầu suy nghĩ.
Trốn vào Điền Viên Thiên Địa?
Không được...
Một khi Bộ Phương tạo ra Điền Viên Thiên Địa, chỉ sợ nháy mắt Thần Vương có thể tìm ra được vị trí của Điền Viên Thiên Địa, lôi hắn ra khỏi đó.
Đến lúc đó...
Điền Viên Thiên Địa cũng có thể bị sụp đổ...
Nên làm gì đây?
Bộ Phương tỉnh táo lại, cố giữ hô hấp của mình vững vàng.
A?
Trong lòng Bộ Phương nhất động, như vừa nghĩ ra cái gì.
Hắn rút trong túi ra một miếng ngọc bội từng bị hắn tiện tay ném vào Túi Không Gian Hệ Thống.
Bộ Phương hoài nghi.
Hắn không biết có nên lấy ngọc bội này ra không.
Hắn vẫn luôn nghĩ cái tên Mộc Hồng Tử đó… có chút không đáng tin.
Dẫu vậy, tình thế hiện tại dường như chỉ có thể dựa vào miếng ngọc bội này thôi.
Bộ Phương không nhìn thấu được thực lực của Mộc Hồng Tử, dù cũng đạt đến Bán Thần Chi Cảnh rồi, Bộ Phương vẫn nhìn không thấu.
Tên đó giống như bị mê muội vậy.
Mộc Hồng Tử là kí chủ thế hệ trước, nhưng giống như hỗn độn vậy, thâm sâu khó lường.
Trung Đẳng Thần Chi?
Cao Đẳng Thần Chi?
Không...
Cao Đẳng Thần Chi ở trước mặt Mộc Hồng Tử, chỉ sợ búng nhẹ tay cũng giết được rồi.
Hừ...
Bộ Phương thở ra một hơi.
Đôi mắt dần sáng lên.
Nếu đã như vậy, miễn cưỡng thử tin tưởng Mộc Hồng Tử một lần đi.
Nhớ tới người có khuôn mặt còn đẹp hơn nữ nhân kia, Bộ Phương vẫn quyết định tin tưởng một lần.
Mặc Pháo từng bước tới gần.
Hắn ta muốn bóp nát từng phần trên cơ thể Bộ Phương, hút hết linh hồn của Bán Thần này, quất vạn roi xuống, chỉ như vậy mới có thể tế cho linh hồn của Mặc Ngân trên trời!
Chết đi!
Mặc Pháo lạnh như băng.
Khí tức của hắn ta lạnh lẽo vô cùng, gió tuyết tràn ngập khắp nơi.
Chỉ một ý niệm, Pháp Tắc lập tức chuyển động.
Đây chính là Thần vương!
Thần Cương phía trên Đại Viên Mãn Thần Chi!
Vương giả trong Thần Chi!
Một bàn tay chậm rãi nâng lên.
Ẩn chứa trong đó là Pháp Tắc Chi Lực đáng sợ không gì sánh bằng.
Vù...
Đó là loại Pháp Tắc Chi Lực muốn nghiền nát mọi thứ.
- Pháp Tắc Tan Biến!
Đây chính là Pháp Tắc của Mặc Pháo.
Ánh mắt của Bộ Phương co rụt lại, có thể thành Thần Vương Giả, những gì lĩnh ngộ được không phải những Pháp Tắc đỉnh cấp thì cũng là Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường.
Mặc Pháo lĩnh ngộ được không phải Pháp Tắc Chí Cường, thì chính là Pháp Tắc Đỉnh Cấp.
Nhưng có thể tu luyện đến mức Thần Vương Chi Cảnh, loại Pháp Tắc Đỉnh Cấp này, Pháp Tắc Luân Hồi của Bộ Phương tuyệt đối không thể kháng cự lại được.
Nếu va chạm cùng một chỗ, Pháp Tắc Luân Hồi của Bộ Phương chắc chắn sẽ bị mất đi...
Một chưởng là có thể đánh thắng được.
- Đợi đã! Cho ta một giây nữa!
Đột nhiên.
Bộ Phương mở miệng ra.
Lời này vừa nói ra, xung quanh mọi người đều sửng sốt.
Ai ai cũng khó hiểu nhìn Bộ Phương.
Sắc mặt Mặc Pháo lạnh lùng, sát ý không hề giảm, vẫn dùng một chưởng đánh tới.
Sát khí tỏa ra xung quanh!
Một giây để làm gì!
Để có đủ thời gian giúp Bộ Phương lấy ra ngọc bội.
Ngọc bội màu trắng dịu nhẹ kia, hình dáng tròn tròn, xung quanh khắc một chữ “Hồng”, tràn ngập khí tức kỳ lạ.
Không khí trong nháy mắt có chút ngưng đọng lại.
Ngọc bội vừa được rút ra, ánh mắt của mọi người đều dừng ở phía trên ngọc bội.
Hắc Giáp hít một hơi lạnh.
Ở trên trời, Bình Dương Vương trợn mắt há hốc mồm.
Gia chủ Lạc gia, khắp người run rẩy kịch liệt.
- Ta xoa ngọc bội này...!
Một chưởng của gia chủ Mặc gia bị ngưng trệ lại, không giáng xuống được...
Sắc mặt Bộ Phương ngẩn ngơ, ngọc bội này đúng là hữu dụng thật, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Hồng Tử, khóe miệng Bộ Phương hơi nhấc lên.
Rất tốt, không tin nhầm người.
Đột nhiên.
Khóe miệng đang nhếch lên của Bộ Phương cứng lại rồi...
Mặc Pháo ở trước mặt, khí tức đột nhiên bùng nổ, tựa như núi lửa phóng lên cao!
- Tên khốn kiếp ngươi! Chết chết chết chết đi!!!
Mắt Mắc Pháo trở nên đỏ lừ, giống như thù hằn cực kỳ thâm sâu, sát ý cũng mạnh lên gấp bội!
Mọi người ở xung quanh.
Ánh mắt của đám người Hắc Giáp nhìn về phía Bộ Phương cũng tràn ngập sát ý.
Bình Dương Vương vốn dĩ muốn cứu giúp Bộ Phương, cũng không đành lòng quay đầu đi.
- Vậy mà vẫn muốn cầm theo ngọc bội này sao, chết là coi như hết rồi.
Bộ Phương:
- ???
Kịch bản như vậy là sao?
Trên mặt Bộ Phương không chút biểu tình nghĩ.
- Mộc Hồng Tử...tên chết giẫm nhà ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận