Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 945: Trù đấu bắt đầu (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Nha ôm chặt lấy bắp đùi của Bộ Phương, hai người nhìn như con rối đứng ở trong trận pháp, chịu đựng cuồng phong dữ dội từ trận pháp đang bắt đầu quét tới.
Bộ Phương đã từng nói đến việc, sau ba ngày hắn sẽ dẫn theo Tiểu Nha về Thao Thiết Cốc, cho nên lần này thật sự Bộ Phương đã dẫn theo Tiểu Nha về, còn hắn đến chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ. Việc dẫn theo Tiểu Nha chỉ là vì đã có giao hẹn trước với Sở Trường Sinh.
Gió vẫn đang cuồn cuộn nổi lên, cuốn lên từng luồng lá rụng dưới đất.
Ở hồ Lạc Nhật.
Vầng sáng màu trắng hiện lên, sau một thoáng, một cái trận pháp hiện ra ở giữa không trung. Trận pháp kia chuyển động, ở bên trong nó có ba cái bóng như ẩn như hiện.
Hình dáng Tiểu Nha nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình của Bộ Phương thì thon dài, mà hình thể của Tiểu Bạch lại to lớn mập mạp.
A, trên đỉnh đầu Tiểu Bạch còn có một con tôm bì bì nhỏ đang cuộn tròn lại.
Trận pháp dần dịu đi, gió lớn cũng dần dần biến mất, Bộ Phương giữ lấy Tiểu Nha, hai người đứng nhìn hồ Lạc Nhật, sau lưng bọn họ là Tiểu Bạch béo ị.
Ánh nắng tươi đẹp từ trên trời chiếu xuống, chiếu xuyên qua mặt nước trong hồ khiến nó trở nên lấp lánh. Vầng sáng này như bị tô thành màu vàng, loang lổ trên mặt nước.
Gió lướt thoáng qua mặt hồ, mang theo hơi nước vô cùng mát mẻ.
Rầm rầm.
Nước trong hồ Lạc Nhật tản ra từng vòng, sau đó một cái đầu khổng lồ từ dưới mặt nước ngoi lên.
Ùng ục, bọt nước phun trào.
Cái đầu này có hơi to lớn, đôi mắt sắc bén, toàn thân thì giống như một thanh đao sắc bén. Đây chính là Tổ Ngạc đang ẩn nấp bên trong hồ Lạc Nhật.
Bạch Thao Thiết vẫn luôn bị phong ấn trong hồ Lạc Nhật đã chạy thoát, bây giờ nó chính là lão đại ở trong cái hồ nước lớn này, nó đứng đầu chuỗi thức ăn trong hồ, mọi sinh vật đều phải chịu sự khống chế của nó.
Nó nhìn thấy Bộ Phương, tên nhóc này trông có vẻ quen quen.
Rống!
Tổ Ngạc há to mồm, hồ nước sôi trào, phát ra một tiếng gầm vang, dường như nó đang thị uy.
Bộ Phương liếc mắt nhìn cái đầu khổng lồ đang nhô lên khỏi mặt nước trong hồ Lạc Nhật, nhất thời khoé miệng không khỏi giật một phát.
Bộ Phương thầm nghĩ.
“Thịt của Bạch Thao Thiết đều ngon như vậy, cho nên thịt của Tổ Ngạc này chắc cũng không kém hơn là mấy đâu.”
Sau một thoáng, cánh tay bị cột chặt dưới lớp băng vải đen trắng kia đột ngột trào ra một luồng khí tức cực mạnh.
Luồng khí tức đột nhiên toả ra như thế này khiến cho toàn thân Tổ Ngạc nhất thời run lên, òng ọc phun ra bọt nước, sau đó im lặng không một tiếng động chìm xuống dưới mặt hồ.
“Ngươi không nhìn thấy ta… Ngươi không nhìn thấy ta.”
Đây chắc chắn là những lời Tổ Ngạc đang âm thầm độc thoại trong lòng.
Dù sao thì Bộ Phương đã dung hợp năng lượng của Hắc Bạch Thao Thiết, cho nên khí tức bao nhiêu năm của Bạch Thao Thiết trên người hắn đương nhiên phải át vía được Tổ Ngạc.
Tổ Ngạc nhận ra cái khí tức quen thuộc này cho nên không dám có hành động lung tung, mà nó cũng không dám làm gì cả, Bạch Thao Thiết đấy… Rất kinh khủng! Lỡ đâu nó bị ăn mất thì phải làm sao đây?
Vì vậy Tổ Ngạc chỉ có thể lặn xuống nước, một tiếng rắm cũng không dám phát ra.
Bộ phương cũng không thèm để ý đến món đồ chơi này.
Hắn vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Nha, đi về nơi ở bên trong Thiết Tiên Thành.
Hôm nay hắn đến đây là vì mười vị trí đầu tiên trên Bảng Thiết Bia Trù, vì vậy cũng lười phải quan tâm đến những việc khác.
Ánh mắt Tiểu Bạch lập loè, cứng nhắc đi theo sau lưng Bộ Phương.
Bọn họ rất nhanh đã đến trước Thiết Tiên Thành.
Lúc trước Thiết Tiên Thành trải qua trận đại chiến, việc phòng ngự đã trở nên chắc chắn hơn, có rất nhiều thủ vệ đi qua đi lại trên tường thành.
Những thủ vệ này khi nhìn thấy Bộ Phương, có không ít người phải sững sờ, nhưng chỉ một thoáng sau, lại có rất nhiều người đi đến muốn chặn đường Bộ Phương. Tên thủ lĩnh mặc áo giáp cũng đi đến, hắn ta hơi híp mắt nhìn Bộ Phương.
Vẻ mặt Bộ Phương lạnh nhạt, hắn nắm tay Tiểu Nha, chân không dừng bước vẫn tiếp tục đi lên phía trước.
Tròng mắt tên thủ vệ kia mở to ra, giận dữ.
Thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp quát lên, bên tai đã truyền đến một âm thanh già nua, giọng nói kia khiến cho hắn ta hơi sững lại.
Tên thủ vệ ngơ ngác:
- Đại… Đại trưởng lão?
- Không cần chặn lại, cứ để cho hắn đi vào.
Giọng nói của Sở Trường Sinh vừa khàn khàn lại phập phù, nhưng khi lọt vào tai tên thủ vệ kia lại như tiếng sấm nổ, khiến trái tim hắn ta phải rung lên.
Không cần hoài nghi, Bộ Phương được tuỳ tiện cho qua, dẫn theo Tiểu Nha đi vào Thiết Tiên Thành.
Thiết Tiên Thành vẫn phồn vinh như ngày nào.
Đã từng đến đây một lần, thế nhưng Tiểu Nha vẫn bị những món hàng và đồ ăn rực rỡ muôn màu hấp dẫn như lần đầu.
Bước chân của Bộ Phương không dừng lại, hắn dẫn theo Tiểu Nha một đường thẳng tiến đến Thao Lâu. Vị trí trù đấu lần này chính là trong Thao Lâu.
Trên quảng trường Thao Lâu lúc trước.
Ở con đường Thao Thiết.
Ở giữa không trung lộ ra một cái khe nứt.
Lúc sau, có từng cái bóng người chậm rãi bước ra từ trong khe hở kia.
Người xuất hiện đầu tiên là Yến Vũ, dường như khi hắn ta bước vào cũng không có gì đặc biệt. Đối với rất nhiều người, con đường Thao Thiết là trải nghiệm sống chết; nhưng đối với hắn ta mà nói, lại nhẹ nhàng giống như đang đi dạo.
Sau đó là Mộc Chanh, nhóm người Lưu Gia Lý,…
Tuy chỉ trải qua có ba ngày, nhưng khí tức trên người bọn họ lại có sự thay đổi rất lớn, ít nhất cũng khiến cho người ta cảm thấy được sự khác biệt đến long trời lở đất so với cái kiểu lười biếng trước kia.
Khi người cuối cùng bước ra từ trong cái khe hở kia, đôi mắt của Sở Trường Sinh đột nhiên co rụt lại.
Mái tóc dài trên đầu người kia rối tung lộn xộn, trong ánh mắt toát lên vẻ hờ hững, khí tức trên người mờ nhạt.
Hắn ta vừa bước ra khỏi vết nứt thì lập tức liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh, khoé miệng ngập ngừng một lúc, lại vẫn không nói nên lời.
Sở Trường Sinh im lặng:
- Văn Nhân Sửu.
Ông ta cho rằng Văn Nhân Sửu đã chết ở trong con đường Thao Thiết rồi, không nghĩ đến cuối cùng Văn Nhân Sửu lại đến đây.
Hơn nữa nhìn hình dạng của hắn ta như này, giống như đã đạt được thiên cơ, chắc hẳn đã có bước tiến lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận