Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2895: Móng heo của ta, đừng chạy! (1)

Cái tên đầu bếp thối này muốn làm gì?
Thiên Thần Luân Hồi hơi sững sờ.
Hắn ta căn bản cũng chẳng coi việc Bộ Phương xuất hiện là chuyện gì to tát, mặc dù bây giờ hắn ta không giết chết được Bộ Phương, nhưng mà Bộ Phương chỉ là một Thiên Thần nhỏ bé, bởi vì được mấy tên Thiên Thần đương đại phân cho Quả Vị nên mới lên được cấp Thiên Thần, không đủ đề làm hắn ta sợ hãi.
Điều mà hắn ta nghi hoặc chính là tên kia còn dám làm trò ở trước mặt hắn ta?
Lại còn… lấy một con tiểu hồ ly chỉ vào hắn ta, cho rằng hắn ta sẽ ngoan ngoãn ở lại à?
Đúng là ngây thơ!
Thiên Thần Luân Hồi cười lạnh.
Cánh tay Hồn Ma hơi siết lại, cả hư không lại vỡ nát.
Nửa người của hắn ta đã chui vào cái khe trong không gian.
Trong khe nứt đó, năng lượng chìm nổi đang không ngừng càn quét và phun trào, có uy năng đủ để hủy diệt cả thiên địa.
Nhưng khi quất vào người hắn ta cũng chỉ như gãi ngứa thôi.
Bỗng nhiên.
Thiên Thần Luân Hồi khẽ giật mình, hắn ta hơi ngẩng đầu mà nhìn phía xa xa.
Chỗ ấy…
Tên đầu bếp thối lại giơ tay lên vỗ lên trên mông của con hồ ly một cái…
- A… a…
Miệng hồ ly lập tức mở lớn, từng viên thịt màu vàng óng bắn phụt ra ngoài từ trong miệng nó.
Cái quỷ gì thế này?
Thịt viên hả?
Trên mặt Thiên Thần Luân Hồi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Hắn ta có hơi mê mang.
Cho nên… tên đầu bếp này định dùng một đống viên thịt để đè chết hắn ta hả?
Dùng thịt viên để đè chết một vị Thiên Thần sao?
Cái này mà tên đầu bếp kia cũng nghĩ ra được.
Không chỉ là Thiên Thần Luân Hồi.
Lúc Bộ Phương định dùng hồ ly phun ra mấy viên thịt để chặn lối đi của Thiên Thần Luân Hồi, người mà ngay cả Thiên Thần Thời Gian cũng không ngăn chặn được, tất cả mọi người ở xung quanh đều có hơi cạn lời.
Bị đần à?
Coi Thiên Thần Luân Hồi người ta là kẻ ngu chắc?
Dù sao thì Thiên Thần Luân Hồi cũng là người có thể diện, có thể cho cái tôn trọng tối thiểu hay không?
Ầm!
Tiếng rít lập tức vang vọng lên.
Từng viên thịt vô hại cho cả người và vật bắn ra trong miệng Tiểu Hồ.
Lấy tốc độ cực nhanh, xẹt qua hư không, làm dâng lên một mảng gợn sóng năng lượng nhẹ nhàng.
Thiên Thần Luân Hồi đã bước nửa người vào trong hư không.
Hắn ta cười lạnh một tiếng.
Sau đó, hắn ta giơ tay lên định tóm lấy những viên thịt kia.
- Thịt viên này… Vẫn là giữ lại cho mình ngươi ăn đi!
Thiên Thần Luân Hồi nói.
Hắn ta không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm gì từ những viên thịt này cả.
Một chưởng vỗ xuống, năng lượng lại càn quét.
Tốc độ bắn của những viên thịt thực sự là quá nhanh.
Phụt phụt phụt…
Những viên thịt đánh vào bàn tay của Thiên Thần Luân Hồi, nhưng mà… năng lượng lại bị xé nát.
Thiên Thần Luân Hồi giật mình.
Tất cả mọi người xung quanh cũng ngây ngẩn cả người.
- Tiểu Hồ! Phun chết hắn ta! Báo thù thay cho Nhĩ Ha ca ca ngươi!
Minh Vương Nhĩ Ha đang nằm bẹp trên đất cười ha ha mấy tiếng, hắn ta bò dậy, hai tay chống nạnh, rồi lại mở miệng cười lớn.
Cẩu gia cũng có chút chờ mong.
Dưới tình huống bình thường, Bộ Phương sẽ không để cho Tiểu Hồ phun ra đâu, bởi vì Cẩu gia biết rõ, uy lực của những viên thịt bò… Không có khả năng đối phó với Thiên Thần Luân Hồi.
Nhưng mà…
Đây lại không phải viên thịt bò!
Không sai, trong nháy mắt Cẩu gia và Minh Vương Nhĩ Ha đã phát hiện ra chỗ khác biệt, Tiểu Hồ phun ra những viên thịt kia, không phải thịt bò!
Ầm!
Nổ tung, cũng không bất ngờ cho lắm!
Toàn bộ Hỗn Độn đều chấn động cả lên!
Vô số ánh sáng chướng mắt lóe lên, che phủ lên đôi mắt mọi người.
Tất cả mọi người ngơ ngác không hiểu gì, chỉ còn lại sự sững sờ ngây dại.
Bởi vì uy lực của viên thịt này… thế mà lại đáng sợ như vậy!
Rầm rầm rầm!
Tiểu Hồ đang không ngừng phun ra.
Toàn bộ thịt viên được làm ra từ cổ thi thể của một vị Đại Hồn Chủ đã bị Tiểu Hồ nuốt hết vào bụng.
Bây giờ, nó cứ tích tụ thịt viên ở bên trong, tổng cộng có bao nhiêu viên nó cũng chẳng biết.
Nó không ngừng phun ra, mỗi một viên bay ra giống như muốn đập nát cả hư không.
Năng lượng tàn phá đang không ngừng càn quét tới.
Trong đó, thậm chí còn có khí tức của Hồn Ma nữa.
Nhưng càng nhiều hơn… vẫn là mùi thịt nồng đậm quanh quẩn khắp cả Hỗn Độn…
- Thơm quá!
- Đây… Đây là mùi vị gì vậy? Sao lại có thể thơm như vậy chứ? Ta cũng muốn ăn nữa, đói quá!
- Thịt viên… Thơm như vậy sao?

Mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Đây là đối với những người trong Hỗn Độn.
Còn đối với… Thiên Thần Luân Hồi.
Mùi vị duy nhất mà hắn ta ngửi được chính là một loại hôi thối cực độ.
Hắn ta cảm nhận được khắp bốn phương tám hướng đều bị mùi hôi thối này bao bọc, khiến cho hắn ta khó mà hô hấp được, càng làm hắn ta điên cuồng hơn!
- Thối! Thối quá!
Thiên Thần Luân Hồi nổi giận!
Dạ dày của hắn ta co quắp lại, giống như muốn dời sông lấp biển mà trút xuống bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác khó chịu kia khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Lỗ chân lông của hắn ta giống như cũng đang hấp thu cái mùi thối kia.
Mùi thối đó, quả thực… Làm cho hắn ta nổi lên lòng muốn tự tử!
Thân là một đầu bếp, sao lại nấu cả phân thế?
Lúc Thiên Thần Luân Hồi nhìn thấy đám người ở bên dưới kia mang vẻ mặt tràn đầy say mê mà hít hà, hắn ta giật mình như gặp phải quỷ.
Hắn ta đâu biết, mùi thơm này đối với Hồn Ma mà nói có nghĩa là gì.
Bỗng nhiên.
Một viên thịt bắn phụt tới, lập tức chui vào trong miệng hắn ta.
Hai mắt Thiên Thần Luân Hồi trừng lớn.
Bành một tiếng nổ vang.
Năng lượng to lớn làm hắn ta bị bắn cho bay ngược ra đằng sau, từ trong lỗ hổng mà bật ra bên ngoài…
Bộ dạng đẫm máu của hắn ta trái ngược với vẻ khí phách khi nãy.
Hư không đang không ngừng sụp đổ.
Thiên Thần Luân Hồi chỉ cảm thấy trên thân thể hắn ta đều là mùi vị buồn nôn kia.
Trước đó, hắn chẳng coi uy lực của thịt viên ra sao cả.
Nhưng bây giờ… chỉ trong nháy mắt, hắn ta mới biết được cảm giác hoảng sợ kinh khủng đó.
Đây là… Thịt của Đại Hồn Chủ!
Thiên Thần Luân Hồi không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Bộ Phương đang đứng cách xa hắn ta.
Ở giữa Bộ Phương và hắn ta là những viên thịt lít nha lít nhít.
- Không sai, chính là thịt của Đại Hồn Chủ…
Bộ Phương nhếch khóe môi.
Tiểu Hồ trong ngực hắn gật gù cái đầu, trong miệng còn đang không ngừng phun ra, âm thanh phụt phụt vang lên liên tục.
Bộ Phương vỗ nhẹ nó một cái, nó mới chịu dừng lại.
Nó khẽ nhếch miệng, nhả hơi nóng ra, nước bọt chảy xuôi rào rào xuống.
Ánh mắt của Tiểu Hồ chuyển động, có thể là do lắc lư cái đầu quá mức kịch liệt làm nó hơi choáng váng.
Móng vuốt của nó lắc lư, giống như đang hỏi Bộ Phương xong rồi hả?
Xa xa.
Tiếng nổ vang vọng không ngừng, mỗi một lần Tiều Hồ phun thịt ra đều làm cho hư không sụp đổ.
Thiên Thần Luân Hồi bị một vòng xoáy lực lượng vây quanh.
Loại tình huống này, hắn ta không thể tiếp tục xuyên qua hư không được nữa.
Bởi vì rất có thể hắn ta sẽ bị năng lượng trong hư không xé rách thân thể.
Bụi mù dần tan đi.
Thiên Thần Luân Hồi vô cùng thê thảm.
Trên cơ thể hắn ta lồi lõm không đều nhau, máu tươi chảy xuôi không ngừng.
Thịt viên Hồn Ma nổ tung đã tạo thành trọng thương cho cơ thể của hắn ta!
- Làm tốt lắm! Tiểu Hồ Ly! Sau trận chiến này, bản vương mời ngươi ăn que cay!
Minh Vương Nhĩ Ha vui mừng cười lớn.
Lời này của Minh Vương Nhĩ Ha vừa dứt, Tiểu Hồ lập tức ợ một cái, một luồng khói bay lên.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận