Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1702: Hạt giống Tiên Thụ nổ tan tành rồi! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lân Trù Chi Tâm của Phong Quan Trường. . .
Sắc mặt của Địch Thái Giới Chủ có chút phức tạp.
Dù sao, Phong Quan Trường cũng đã từng là Thành Chủ của Tiên Trù Giới.
Đáng tiếc, lại bị sức mạnh làm mờ hai mắt, hắn muốn có thêm nhiều tài nguyên hơn để phá bỏ xiềng xích, đột phá tới Lân Trù thượng đẳng.
Tuy nhiên, Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới đã bắt đầu suy tàn, không đủ tài nguyên để bồi dưỡng ra một vị Lân Trù thượng đẳng.
Vì vậy, Phong Quan Trường đã muốn cướp lấy vị trí của Giới Chủ.
Chỉ bằng cách trở thành Giới Chủ, thì mới có thể nhận được nhiều tài nguyên mà Tiên Thụ đổ về hơn nữa, từ đó, mới có thể đột phá lên đến cảnh giới cao hơn.
- Việc mà ngươi không nên làm nhất chính là phản bội Tiên Trù Giới. . . Kết cục này, đều do ngươi tự gieo gió gặt bão mà thôi.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Sau đó, hắn vỗ ra một phát.
Trái tim Lân Trù đang đập liên hồi đó lập tức bị đánh cho nổ tung ra.
Một luồng oán niệm ở trong đó hóa thành một bóng đen có hình dạng của Phong Quan Trường đang gào thét chui ra, vặn vẹo không thôi, giương nanh múa vuốt.
- Ồn ào!
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ hờ hững, cong ngón tay lên búng ra một cái, một luồng chân khí lập tức bắn ra, xuyên thủng luồng oán niệm đó rồi tan biến.
Đến lúc này. . . kẻ phản bội Phong Quan Trường mới chết hoàn toàn.
Rầm rầm. . .
Bộ Phương ngồi xổm trong đống đổ nát.
Gẩy gẩy một hồi, cuối cùng, một tia sáng màu vàng óng bắn ra, rực rỡ mà chói mắt.
- Phù. . .
Địch Thái Giới Chủ nhìn hạt giống Tiên Thụ kia, mặt đen lại!
Trong số ba hạt giống Tiên Thụ vàng óng, chỉ còn lại hai hạt vẫn còn phát ra ánh sáng, nhưng trong hai hạt đó, lại có một hạt có ánh sáng vô cùng ảm đạm.
Hạt còn lại thậm chí trở nên trông giống như một hạt giống bình thường hơn. . .
- Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . .
Sắc mặt của Địch Thái Giới Chủ đều tối sầm lại, khốn kiếp, Tiên Tài Thánh Phẩm lại bị sáu viên Thịt Bò Viên của Bộ Phương nổ cho hỏng hết rồi!
- Không phải ngươi nói là hạt giống Tiên Thụ bị nổ không hỏng sao?
Bộ Phương cũng có chút trầm mặt lại, nếu như hạt giống Tiên Thụ hỏng mất rồi. . . Chẳng phải nhiệm vụ của hắn sẽ không được được hoàn thành sao?
Địch Thái Giới Chủ hết sức đau lòng, đó là hạt giống của Tiên Thụ đấy, là tia hy vọng để Tiên Trù Giới quật khởi trong tương lai đấy.
Vậy mà lại bị Bộ Phương dùng Thịt Bò Viên nổ cho tan tành như vậy, hắn phát điên lên mất.
May mắn thay. . . vẫn còn lại hai hạt giống hẳn là không bị nổ hư, một hạt trong đó, nếu chữa trị một lúc, có lẽ vẫn còn sử dụng được.
- Xem ra, ta phải đi Địa Ngục mượn một ít nước suối Sinh Mệnh rồi. . . nếu không hạt giống Tiên Thụ này sẽ từ từ bị chết."
Trái tim của Địch Thái Giới Chủ đều co thắt lại.
Nhìn vào hạt giống Tiên Thụ cuối cùng đã không còn phát sáng nữa, Địch Thái Giới Chủ có chút đau lòng muốn khóc.
Bộ Phương vươn tay, cầm lấy hạt giống Tiên Thụ ảm đạm không còn ánh sáng kia lên, hai mắt khẽ nheo lại.
- Nhắc nhở ấm áp: Hạt giống Tiên Thụ đã chìm trong giấc ngủ say, kí chủ có thể chọn hạt giống Tiên Thụ này, mức độ hoàn thành nhiệm vụ vẫn không thay đổi.
Vừa cầm hạt giống lên, giọng nói khô khan mà nghiêm túc của hệ thống đã vang lên trong đầu.
- Hả?
Bộ Phương sửng sốt, sau đó đầu lông mày khẽ nhếch lên.
Còn có hoạt động này nữa hả.
- Bạo Lộ Cuồng. . . có thể cho ta hạt giống này không?
Bộ Phương nhìn về phía Địch Thái Giới Chủ hỏi.
- Hạt giống này đã chết. . . Không cứu được nữa, hạt giống Tiên Thụ không phải là Tiên Tài Thánh Phẩm bình thường, một khi đã chết rồi thì rất khó để cứu sống được.
Địch Thái Giới Chủ nói với vẻ buồn bã đau lòng.
- Vậy thì cho ta đi.
Bộ Phương nói, sau đó trở tay thu hạt giống Tiên Thụ vào.
Đối với chuyện này, Địch Thái Giới Chủ cũng không nói gì cả, hạt giống Tiên Thụ đã chết không còn có thể gieo trồng được nữa, giữ lại cũng vô ích thôi.
Nếu Bộ Phương muốn lấy. . . thì cứ đưa cho hắn, suy cho cùng, nếu như không có Bộ Phương, thì hạt giống Tiên Thụ thật sự cũng không thể lấy lại được.
Bộ Phương cất hạt giống Tiên Thụ vào, đột nhiên có chút mừng thầm trong lòng.
Hệ thống đã nói rằng hạt giống này chỉ đang ngủ say, chứng tỏ hạt giống Tiên Thụ vẫn chưa bị chết, coi như bản thân đã nhặt được bảo vật rồi.
Nhiệm vụ tạm thời của hệ thống xem như đã hoàn thành, đáng để chúc mừng.
Địch Thái Giới Chủ cầm hai hạt giống Tiên Thụ lên một cách thận trọng, hà ra một hơi, cẩn thận lau chùi sạch sẽ một lượt, sau đó định cất hạt giống Tiên Thụ vào.
Đột nhiên.
Mặt đất bỗng rung lên.
Cả hai người đều sửng sốt.
Sau khi Địch Thái Giới Chủ ngây người thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bức tường thành Minh Ngục cao đồ sộ ở đối diện cầu Thiên Minh đằng xa kia.
Một cánh cửa bằng đồng màu xanh đậm hiện lên trên bức tường thành, những chiếc đinh đồng trên cánh cửa bằng đồng tỏa ra một tia sáng lạnh lẽo.
Cót két!
Âm thanh chói tai vang lên, tường thành đang rung lắc dữ dội.
Trong tiếng cọt kẹt.
Cánh cửa bằng đồng tưởng chừng như từ rất lâu chưa hề được mở đang từ từ mở ra, bụi bặm bám lâu ngày ở trên đó chợt rơi xuống lã chã.
Minh khí đen kịt quấn quanh trong cổng thành đang tràn ra.
- Chết tiệt! Chúng ta đi mau!
Địch Thái Giới Chủ cả kinh hoảng sợ, cảm giác toàn thân đều bị bao trùm trong một luồng ý niệm chết chóc.
Ngay lập tức, hắn hét lên một tiếng thật to với Bộ Phương, sau đó, định quay người bỏ chạy!
Bộ Phương cũng khiếp sợ, nhìn thật sâu vào cổng thành bằng đồng đang từ từ mở ra khe cửa kia.
- Lối vào Minh Ngục chưa từng mở ra trong mấy vạn năm, bởi vì, nó đã bị cường giả Thần Trù của Tiên Trù Giới phong ấn, bây giờ cổng thành đã bị buông lỏng, điều đó có nghĩa là cường giả đứng đầu Minh Ngục đã phá được phong ấn! Một khi phong ấn bị phá ra, nếu như Tiên Trù Giới không có Tiên Thụ che chở, chắc chắn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc!
Địch Thái Giới Chủ lo lắng nói.
- Tuy rằng hiện tại, đán cường giả kia vẫn không thể phá vỡ phong ấn, nhưng chỉ một khe hở cũng đủ để cho hắn lộ ra một tia ý chí rồi!
Địch Thái Giới Chủ vội vàng giải thích một lượt, nắm tay Bộ Phương chuẩn bị chạy trốn.
Thế nhưng, ngay sau đó, đôi mắt của hắn co rụt lại.
Bởi vì hắn nhận thấy một cỗ uy áp đáng sợ đang đè xuống.
Ở hướng cổng thành, một nhãn cầu đỏ rực xuất hiện, con ngươi trong nhãn cầu đó không ngừng xoay tròn.
Uy áp tràn ngập khiến cho Địch Thái Giới Chủ, thậm chí không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
- Giết Lân Trù của Minh Trù Giới Hắc Ám bọn ta rồi còn muốn đi hả? Đứng lại đó đi. . . Tiên Trù Giới đáng lẽ nên thuộc về Minh Trù Giới Hắc Ám từ lâu rồi. . .
Tròng mắt xoay tròn, phát ra âm thanh lạnh lùng chói tai.
Mồ hôi lạnh chảy xuống đầm đìa trên trán của Địch Thái Giới Chủ.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ hướng cổng thành Minh Ngục.
Một bàn tay to lớn do minh khí ngưng tụ che khuất bầu trời bất ngờ chụp xuống về phía Bộ Phương và Địch Thái Giới Chủ.
Bàn tay khổng lồ đó vô cùng kinh khủng!
- Mẹ khiếp! Không thể nhúc nhích được sao?
Trong mắt Địch Thái Giới Chủ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Tiểu Bộ Bộ. . . Ngươi còn Thịt Bò Viên nổ tung không?
Địch Thái Giới Chủ hỏi với vẻ mặt khó coi.
Bộ Phương cau mày lắc đầu.
- Không còn nữa. . . Không kịp làm ra.
Ầm ầm!
Lòng bàn tay đó đập vỡ hư không, đè thẳng xuống Bộ Phương và Địch Thái Giới Chủ, muốn đánh chết hai người bọn họ!
Nhưng mà, đúng lúc đó.
Đột nhiên, có một ngọn lửa đen kịt bùng lên trong khoảng không trước mặt hai người bọn họ, đốt thành một cái lỗ hình tròn khổng lồ.
Trong cái hố tròn đó, có một con chó mực to lớn đang bùng lên một ngọn Ngục Hỏa màu đen kịt.
Con chó mực ngóc đầu lên, cái cổ thon dài, đang chậm rãi bước đi uyển chuyển đầy mê hoặc rồi bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận