Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1993: Khắc Kim đại lão, Bộ Phương (1)

Chu Ngạn thật sự không ngờ tới trận đấu cá nhân của mình lại gặp phải cường giả của Kim Cương Giới, tuy rằng tên này cũng không phải là cái người lần trước đánh hắn ta, nhưng cũng không có gì khác biệt cả, dù sao thì cũng đều là cường giả của Kim Cương Giới.
Không chỉ có Chu Ngạn, sắc mặt của đám người Mặc Yên đã trở nên trắng bệch, trong lòng cũng cảm thấy bi ai thay cho Chu Ngạn.
Có phải đời này Chu Ngạn đã đắc tội với người của Kim Cương Giới không vậy?
Vết bầm trên mặt do bị đánh còn chưa tiêu mất, bây giờ lại gặp phải cường giả của Kim Cương Giới một lần nữa trong trận đấu cá nhân.
Lần trước là bởi vì ở trong khách điếm nên người của Kim Cương Giới cũng không ra tay quá độc ác, hiện giờ ở trên lôi đài, bọn họ càng có thể không kiêng nể gì.
Đến lúc đó mà ác lên, chắc chắn Chu Ngạn sẽ càng thê thảm hơn nữa…
- Làm sao bây giờ?
Mặc Yên có hơi lo lắng mà hỏi.
Phương Ngọc cũng hơi mờ mịt, hắn có thể có cách gì được chứ?
- Bằng không, chúng ta đi tìm Đại Ma Vương đi… hay là bảo Chu Ngạn bỏ quyền?
Phương Ngọc hỏi thử.
Bỏ quyền là một cách hợp lý, như vậy Chu Ngạn có thể sẽ không cần chịu đựng cơn thịnh nộ của cường giả Kim Cương Giới nữa.
Chỉ có điều, Chu Ngạn thật sự sẽ bỏ quyền sao?
- Ta…
Trong lúc nhất thời, Mặc Yên cũng không biết phải trả lời thế nào.
- Chúng ta bảo Chu Ngạn bỏ quyền đi… hắn ta đánh không lại cường giả của Kim Cương Giới đâu…
Mặc Yên nói với vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà, bọn họ quay đầu nhìn về phía lôi đài, miệng mở lớn nhưng lại không biết nên nói cái gì.
- Chu Ngạn! Bỏ quyền đi!!
Cuối cùng, vẫn là Mặc Yên hô lên.
Xung quanh lập tức truyền đến từng trận cười vang.
Các cường giả của Kim Cương Giới khác bên dưới lôi đài thì lại nhìn đám người Mặc Yên mà nhếch miệng khinh thường không thôi.
- Đám bò sát của Tiên Trù Giới… ngoại trừ bỏ quyền ra thì các ngươi còn có thể làm cái gì!
Vẻ mặt của cường giả Kim Cương Giới đầy khinh rẻ.
Sắc mặt Chu Ngạn tái nhợt, trong nháy mắt này, vết bầm trên mặt hắn ta dường như cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Thật ra trong một khoảnh khắc nào đó, thiếu chút nữa hắn ta đã xúc động mà muốn bỏ quyền rồi.
Hắn vẫn hiểu phải làm theo khả năng.
Nhưng mà… tiếng cười nhạo ở xung quanh, tiếng châm biếm đầy khinh thường đó…
Giống như từng cây kim thép đâm vào trong ngực hắn ta vậy, làm cho cả khuôn mặt của hắn cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.
Hắn ta không cam lòng…
Tuy rằng là trận đấu cá nhân, nhưng hắn ta vẫn đại diện cho Tiên Trù Giới.
Chẳng lẽ muốn hắn phải vứt bỏ mặt mũi của Tiên Trù Giới sao?
Không! Không thể đánh mất thể diện của Tiên Trù Giới được!
- Bỏ quyền… ta sẽ không làm đâu!
Trong đôi mắt Chu Ngạn đột nhiên phát ra vẻ hung tàn! Hắn ta lạnh lùng mà cắn răng rít gào lên.
Trên người hắn ta có năng lượng quấn quanh.
- Không bỏ quyền sao? Dũng khí thật đáng khen, nhưng quá ngu xuẩn.
Đối thủ của Chu Ngạn nhếch miệng cười.
Cơ thịt trên người hắn ta chợt nhảy lên, dường như khí huyết trong cơ thể cũng đang quay cuồng.
Sau đó, hắn ta dẫm một cước lên trên mặt đất.
Mặt đất tựa như nổ tung lên.
Thân hình giống như ảo ảnh, rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, đợi lúc lại xuất hiện một lần nữa thì đã đứng trước mặt Chu Ngạn rồi.
Một quyền… hung hăng nện lên trên bụng của Chu Ngạn.
Cả người Chu Ngạn còn chưa kịp phản ứng lại.
Năng lượng phía trên cơ thể hoàn toàn bị đánh tan dưới một quyền này…
Trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ không thể tin được.
Phụt phụt…
Thời gian dường như yên lặng lại trong khoảnh khắc.
Chu Ngạn hé miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo.
Đó là do sự đau đớn gây ra.
- Khó chịu đúng không… cường giả Kim Cương Giới ta tu luyện bắp thịt là chủ yếu, hiểu vô cùng rõ về cấu tạo của cơ thể người, kình khí của bọn ta quấn quanh rồi chui vào trong cơ thể ngươi, đủ để kích thích hoàn toàn thần kinh cảm giác đau đớn của ngươi đó…
Cường giả của Kim Cương Giới nhếch miệng mà nói.
Trong ánh mắt hắn ta chợt hiện lên một tia sắc bén.
- Tiếp theo đây, ngươi sẽ cảm nhận được sự đau đớn đến muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…
Răng rắc…
Cường giả của Kim Cương Giới rút mạnh nắm tay đập trên bụng của Chu Ngạn ra.
Dường như xương cốt hắn ta cũng phát ra tiếng vang răng rắc.
Ngay sau đó hắn ta giơ mạnh nắm tay lên nện lên trên cằm của Chu Ngạn một phát.
Chu Ngạn rầm một tiếng,
Cả người bị đánh văng về phía chân trời.
- Ngươi đã bỏ lỡ thời gian cầu xin tha thứ tốt nhất rồi…
Cường giả của Kim Cương Giới nhếch môi cười gằn.
Ngón tay cái của hắn ta đè lại ngón trỏ, mạnh mẽ dùng sức, phát ra tiếng răng rắc vang dội.
Một tay, hung hăng rút ra khỏi hư không.
Rầm rầm rầm!!!
Cánh tay hắn giống như roi thép mà không ngừng rút ra co vào, nện lên trên cơ thể của Chu Ngạn.
Trong hư không, lập tức truyền đến từng tiếng kêu gào thảm thiết của Chu Ngạn, máu tươi văng tung tóe.
- A ha ha ha!!
Đám cường giả của Kim Cương Giới đều cười to, trong đôi mắt của mỗi người cũng toát ra vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ rất thích loại cảm giác ức hiếp kẻ yếu như thế này!
Thích cảm giác đối thủ kêu rên dưới sức mạnh cường đại của bọn họ!
Rầm!
Mặt đất đột nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, cường giả của Kim Cương Giới vọt lên.
Một bàn tay thô to lộ ra, đặt mạnh lên trên cánh tay của Chu Ngạn.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Cánh tay của Chu Ngạn lập tức bị cường giả của Kim Cương Giới bóp nát, vặn vẹo quái dị tựa như bánh bích quy xốp giòn vậy!
- Dừng tay đi!
Sắc mặt của Phương Ngọc và Mặc Yên trở nên vô cùng trắng bệch, cả người cũng sợ run mà nhìn trận chiến bên trên lôi đài.
Đây là một trận tàn bạo đầy máu tanh.
Trọng tài cũng trầm mặc.
Trong đám người vây xung quanh lôi đài có người hưng phấn, cũng có người thì lại lặng lẽ.
Chẳng qua cũng không ai lên tiếng ngăn cản.
Dù sao thì đây cũng là lôi đài thi đấu, đối phương lựa chọn đứng trên lôi đài, cũng tương đương với việc đã chuẩn bị sẵn sàng trong tình huống tử vong rồi.
Trận đấu của Minh Khư Thiên Đạo Chiến chưa bao giờ là trò chơi giải trí cho mọi nhà cả.
Tiên Trù Giới…
Trên quảng trường của Tiên Trù Các vốn còn lạc quan, trong một khắc này lại lâm vào sự yên tĩnh như chết.
Nhìn Chu Ngạn bị ngược đãi bên trong quầng sáng, mọi người cảm thấy trong ngực mình cũng nghẹn một cỗ khí…
Gia chủ của Chu gia thì lại run rẩy cả người, đôi mắt đỏ bừng.
Đó là hậu bối của Chu gia bọn họ đó, người đang bị ngược đãi bên trong quầng sáng, xương cốt toàn thân bị bóp nát răng rắc kia… chính là hậu bối ưu tú nhất của Chu gia bọn họ đó!
Hiện giờ bị người ta lăng nhục như vậy, nhưng bọn họ lại chẳng thể làm gì được cả!
Phẫn nộ!
Sau một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người đều sôi trào hết cả lên.
Bọn họ lòng đầy căm phẫn, nhưng lại không thể làm được gì.
Trong khoảnh khắc này, bọn họ mới hiểu được không phải tất cả mọi người đều là Đại Ma Vương, Đại Ma Vương chỉ là một kỳ tích mà thôi.
Bên ngoài Tiên Trù Giới cũng không phải căn nhà ấm áp gì, mà là một chiến trường tàn khốc.
Rầm!
Chu Ngạn đập lên trên lôi đài, khắp cả người đều vặn vẹo đến quái dị.
Cả khuôn mặt đã không còn một chút huyết sắc nào.
Xương cốt khắp người đều bị cường giả của Kim Cương Giới bóp nát.
Vô cùng thê thảm.
Mặc Yên nhìn thấy một màn như vậy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tâm thần cũng run rẩy.
Nàng che miệng lại, cơ thể sợ run không ngừng.
Phương Ngọc gắt gao siết chặt lấy nắm tay mà phát ra tiếng gầm nhẹ…
- Người chiến thắng… Kim Cương Giới, Nhị Trụ.
Vẻ mặt trọng tài không chút thay đổi mà kết luận.
- Phì.
Cường giả của Kim Cương Giới nhếch miệng nhổ ra một ngụm nước bọt.
- Bây giờ lại càng giống bò sát hơn rồi… đừng lo, cả đám các ngươi đều sẽ có kết cục như hắn ta thôi, đừng tưởng rằng bị Thâm Uyên nhằm vào thì Kim Cương Giới bọn ta cũng sẽ nhìn trúng các ngươi! Từng người một… đều sẽ có kết cục như vây!
Kim Cương Nhị Trụ cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận