Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2117: Thực lực chân chính của Cẩu Gia (1)

Trợ giúp Cẩu Gia đột phá hả?
Giọng nói ấm áp mà đầy từ tính của Cẩu Gia vang lên trong nhà hàng khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác, ai nấy đều hít sâu một hơi, yên lặng nhìn Cẩu Gia.
Một chén rượu này có thể trợ giúp cho Cẩu Gia đột phá sao?
Hai mắt Hoàng Tuyền Đại Thánh đều co rụt lại, hắn mới nhớ tới chuyện quan trọng như vậy, trong lúc nhất thời, hơi thở đều trở nên dồn dập hơn.
Nếu như rượu này có thể làm cho tên chó ghẻ này đột phá, vậy thì chẳng phải là bản thân cũng có thể sao...
Nếu cảnh giới của con chó ghẻ này có thể đột phá... không phải sẽ có thể chạm đến cấp bậc kia rồi sao?
Trời ạ..!
Hoàng Tuyền Đại Thánh vừa nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng kích động!
Bộ Phương sửng sốt, trong lòng cũng khẽ rung động.
Nếu Cẩu Gia có thể đột phá, chỉ sợ là sẽ phải đạt tới một cảnh giới vô cùng đáng sợ.
Vì vậy, Bộ Phương không hề do dự trước sự thúc giục của Cẩu Gia, mà trực tiếp mở nắp đậy của vò rượu ra.
Mùi rượu thơm phưng phức lập tức tỏa ra, bao trùm khắp cả toàn trường, khiến cho những người có mặt ở đây đều chìm trong cơn say.
Bất kể loại rượu này có thể trợ giúp cho Đại Thánh đột phá hay không, chỉ riêng hương thơm ngây ngất của loại rượu này cũng đáng để cho bọn họ nếm thử rồi!
Rầm rầm.
Bộ Phương móc ngón tay.
Ngay lập tức, dòng rượu óng ánh từ trong vò nước rượu nhảy ra và rót vào trong chén rượu giống như một con rắn nhỏ.
Hương thơm ngào ngạt và mùi rượu lan tỏa ra.
Cẩu Gia thè lưỡi, trong đôi mắt cũng toát ra vài phần kích động.
Ngoài món Túy Sườn ra, loại rượu này có thể được coi là thứ khiến hắn cảm thấy tương đối hứng thú.
- Uống nhanh đi, uống nhanh đi... đừng khách khí.
Hoàng Tuyền Đại Thánh vội vàng thúc giục.
Mấy người Tiểu U cũng nhìn chằm chằm và chờ đợi với vẻ tò mò.
Bộ Phương đưa chén rượu cho Cẩu Gia.
Mắt chó của Cẩu Gia chợt nhíu lại.
Tinh Thần Lực bắt đầu tràn ra và nâng vò rượu lên.
Nhìn rượu trong vò rượu, mũi chó lập tức nhúc nhích một hồi, khẽ ngửi một chút, toàn bộ khuôn mặt chó đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Đầu lưỡi duỗi ra, liếm môi một cái.
Sau đó, ừng ực một tiếng.
Chén rượu đổ xuống, dòng rượu giống như con rắn nhỏ bắt đầu chui ra từ bên trong, nhanh chóng tràn vào trong miệng của Cẩu Gia.
Cẩu Gia há miệng ra, hàm răng sắc nhọn của nó lóe sáng dưới ánh đèn...
Ừng ực.
Rượu vừa được đổ vào miệng, lập tức bị Cẩu Gia nuốt xuống.
Rầm rầm.
Mọi người dường như đều nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống ầm ầm, vẻ mặt trở nên choáng váng ngay lập tức.
Không phải chỉ là một dòng rượu thôi sao?
Tại sao lại có thể uống ra được cảm giác thác nước đang đổ thẳng xuống dưới vậy?
Hoàng Tuyền Đại Thánh ôm vò rượu nhìn đăm đăm vào Cẩu Gia, không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người trong nhà hàng đều trố mắt nhìn Cẩu Gia.
Bọn họ đều cực kỳ tò mò.
Nếu Ngục Khuyển uống rượu này vào cũng sẽ đột phá, vậy thì có thể đạt tới trình độ nào?
Chẳng lẽ sẽ vượt qua Đại Thánh sao?
Chỉ có Hoàng Tuyền Đại Thánh biết được thực lực của Cẩu Gia, cũng đều là Đại Thánh Cảnh Cửu Chuyển giống như hắn.
Đại Thánh Cửu Chuyển đã là thực lực đỉnh cao trong Minh Khư.
Lúc trước, lão Minh Vương có thể so sánh với Cẩu Gia.
Đương nhiên, chín lão gia hỏa của cửu tộc ở Minh Ngục cũng đều là Đại Thánh Cảnh Cửu Chuyển...
Cảnh giới đó đã là thực lực cao nhất trong thế giới này rồi.
Thế nhưng cho dù là cảnh giới cao nhất thì vẫn cứ là Đại Thánh Cảnh...
Bọn họ không biết còn có cảnh giới nào khác trên Đại Thánh Cảnh hay không?
Đương nhiên, Hoàng Tuyền Đại Thánh biết vẫn có những tinh không mênh mông vô tận và cả những Đại Thế Giới chân chính ở bên ngoài Minh Khư.
Có lẽ bên trong những thế giới lớn kia cũng sẽ có những tồn tại vượt qua cả cấp bậc Đại Thánh.
Mà mục tiêu lâu dài của những lão gia hỏa trong cửu tộc Minh Ngục kia chính là để hợp nhất tiểu thế giới ở xung quanh Minh Khư, để cho Minh Khư bước vào hàng ngũ của Đại Thế Giới.
Như vậy, chín lão gia hỏa của cửu tộc Minh Ngục kia có thể tiếp xúc được với các Đại Thế Giới khác và có được một con đường để bước vào cảnh giới cao hơn.
Đương nhiên, nếu như rượu của Bộ Phương có thể trợ giúp đột phá, ngược lại có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Vì vậy, Hoàng Tuyền Đại Thánh rất ngạc nhiên, vô cùng tò mò... thậm chí trong lòng còn có một chút chờ mong nho nhỏ.
Lộp cộp.
Cẩu Gia chớp mắt chó, chợt nhúc nhích cái mũi một cái.
Sau khi uống một chén rượu, hắn nằm trên mặt đất.
Toàn bộ nhà hàng đều rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Cẩu Gia, chờ mong dấu hiệu đột phá xuất hiện trên người Cẩu Gia.
- Ợ!
Một lúc lâu sau, Cẩu Gia mới há miệng ợ ra một cái.
Mùi rượu nồng nàn bỗng chốc lan tỏa.
Cẩu Gia cắn môi, thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
- Rượu không tệ, đáng tiếc là...
Cẩu Gia lắc đầu chó một cái, vẻ tiếc nuối hiện lên thật sâu trong ánh mắt.
Quả nhiên là không thể đột phá được.
Sự ràng buộc của thế giới này quá lớn, tuy rằng rượu của Bộ Phương rất huyền bí, nhưng vẫn không thể giúp được Đại Thánh thoát khỏi sự ràng buộc này.
Rượu của Bộ Phương giống như một con dao nhỏ, có thể giúp Đại Thánh chặt đứt sợi dây ràng buộc, nhưng muốn chặt đứt lồng giam được tạo bởi những gốc cây cao chót vót kia, tất nhiên vẫn còn kém quá nhiều.
- Tuy nhiên, lại có một niềm vui bất ngờ.
Hơi rượu phun ra từ trong mũi chó của Cẩu Gia, nhếch miệng cười khẽ.
Ngay tại thời điểm Hoàng Tuyền Đại Thánh phát hiện ra Cẩu Gia không hề đột phá, trong lòng chợt cảm thấy đầy tiếc nuối, cũng thở dài thườn thượt.
Quả nhiên không thể sao?
Hắn nở một nụ cười bất lực, vậy mà lại gửi gắm hi vọng vào một vò rượu cỏn con này, hắn đúng là mơ mộng hão huyền mà.
Tuy nhiên, cảm nhận được khí tức trên người Cẩu Gia.
Hoàng Tuyền Đại Thánh chợt cảm thấy phiền muộn, loại rượu này cũng không phải là không có một chút tác dụng nào, nó thực sự có thể giúp cho tên chó ghẻ đó hoàn toàn khôi phục thương thế.
Hắn cảm nhận được uy áp trên người con chó ghẻ đó đều mơ hồ có chút đáng sợ.
- Tên Cẩu Tử này đã nuốt chửng nhiều Thiên Đạo Ý Chí như vậy... ngược lại thật sự chính là một lối thoát, bổn thánh có cần học theo hắn cũng đi ăn một chút Thiên Đạo Ý Chí hay không nhỉ?
Hoàng Tuyền Đại Thánh đang cầm bình sứ màu xanh ngọc to bằng nắm đấm, tia sáng chợt lóe lên trong ánh mắt.
Suy nghĩ một chút vẫn là thôi bỏ đi.
Mặc dù Đại Thánh rất mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ bị Thiên Đạo Ý Chí cắn trả, đó cũng không phải là một trò đùa giỡn.
- Có chút buồn ngủ, Cẩu Gia ta đi ngủ một lát..
Chiếc mũi chó của Cẩu Gia khẽ di chuyển, nhìn Bộ Phương một cái rồi nói.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
Sau đó, Cẩu Gia xoay người, bước đi có chút khó khăn tới chỗ phía dưới gốc cây Ngộ Đạo, cuối cùng nằm dưới tán cây Ngộ Đạo và bắt đầu ngáy khò khò.
Bộ Phương cũng có chút tiếc nuối trong lòng, Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp có thể trợ giúp Đại Thánh đột phá, nhưng lại không giúp được gì cho Cẩu Gia.
Phỏng đoán như vậy, tu vi của Cẩu Gia rất có thể là Đại Thánh Cửu Chuyển, cũng chính là đỉnh cao của Đại Thánh rồi.
Bộ Phương tính toán trong lòng.
Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng moi ra được tu vi của Cẩu Tử rồi.
Khóe miệng của Bộ Phương giật giật.
- Hoàng Tuyền Đại Thánh, bọn ta đi trước đây...
Mặc dù trong lòng U Cơ và Lạc Cơ đều khao khát rượu của Bộ Phương.
Nhưng nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp say khướt như heo chết kia, bọn họ vẫn lựa chọn mang hắn về Minh Vương Cung trước.
Đường đường là Minh Vương, nếu như bị thất thố, vậy thì sẽ rất thú vị...
Hoàng Tuyền Đại Thánh khẽ gật đầu.
U Cơ và Lạc Cơ mang theo Minh Vương, bay lên trên không trung.
- Que Cay! Que Cay của Bản vương... một bó Que Cay của Bản vương... Lạt Lạt, ngươi quay lại đi!
Minh Vương Nhĩ Cáp được U Cơ và Lạc Cơ đỡ lên trong hư không kia đột nhiên giật mình, vươn tay ra, lớn tiếng hô lên.
Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp, lạnh lùng nhếch khóe miệng lên.
Que Cay của ngươi?
Ha ha...
Vẻ mặt của Bộ Phương khiến cho Tiểu U đang đứng bên cạnh hắn lập tức rùng mình một cái.
Nàng cứ cảm thấy rằng sau khi Minh Vương Nhĩ Cáp tỉnh rượu... rất có thể sẽ bị Bộ Phương bóc lột một cách cực kỳ hung ác.
- Ngươi muốn uống không?
Bộ Phương đậy nắp che của vò rượu lại, lườm Hoàng Tuyền Đại Thánh ở đằng xa một cái rồi hỏi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn vò rượu to bằng nắm đấm trong tay mình, lại nhìn sang vò rượu cực lớn bên cạnh Bộ Phương một chút.
Lỗ mũi nở ra, hai mắt nheo lại.
Sau đó, ném một túi Minh Tinh ra.
- Nào, bán cho bổn thánh một vò!
Hoàng Tuyền Đại Thánh ngồi trên ghế, cẩn thận giấu vò rượu của mình thật kỹ, sau đó nói một cách xa hoa.
Tiểu U lập tức sững sờ.
- Hoàng Tuyền Đại Thánh, không phải ngươi đã có rồi sao?
Tiểu U hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Bổn thánh không nỡ uống, tiểu nha đầu, ngươi có biết đạo lý rượu càng giấu thì càng đậm đà không? Bản vương muốn ôm vò rượu này... một vạn năm!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói một cách nghiêm túc.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ, cả hai đều chết lặng.
Những gì ngươi nói rất có lý... Ta và Tiểu Hồ không thể phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận