Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2207: Trớ chú hoàn toàn… bạo phát? (1)

Minh Khôi lão tổ trăm triệu lần không ngờ đến trên thế gian này lại còn có người dám ngăn hắn ta lại.
Nhìn bàn tay trắng noãn túm lấy cánh tay khô héo như vỏ cây già trăm năm kia của mình, đôi mắt hắn ta lập tức trở nên sắc bén trong nháy mắt.
Đây là bàn tay của hai thiếu nữ, trắng nõn như ngọc, tròn trịa nõn nà, làn da tựa sữa bò nhìn không thấy được lỗ chân lông, cả bàn tay giống như tản ra quang hoa óng ánh.
Chỉ cần nhìn bàn tay này thôi, dường như đã có thể biết được mỹ mạo kinh người của chủ nhân bàn tay này rồi vậy.
Chỉ có điều…
Trên bàn tay đó cũng có quang hoa màu xanh biếc nhàn nhạt đang quanh quẩn.
Giữ chặt lấy thân hình của Minh Khôi lão tổ, hắn chỉ cách Hắc Điện có khoảng một bước chân, nhưng hắn cũng không vội đi vào.
Thiên Tàng hồi sinh?
Quả thật loại suy nghĩ này là đại nghịch bất đạo, chuyện sinh tử có Pháp Tắc Chi Lực tối cao kiểm soát.
Đừng nói là Đại Thánh, cho dù có là cấp bậc trên Đại Thánh đi nữa thì muốn hồi sinh người khác cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì sau khi người ta chết đi, linh hồn được Pháp Tắc Chi Lực lôi kéo đi vào một nơi thần kỳ.
Muốn gọi linh hồn bọn họ trở về quá khó khăn.
Hơn nữa, nếu con người mà đã không có linh hồn, vốn không được xem là sống lại.
Cho nên hắn ta cũng không hề sốt ruột đối với sự hồi sinh của Minh Vương Thiên Tàng chút nào.
Tròng mắt hơi đảo một cái nhìn từ bàn tay trắng nõn của thiếu nữ kia nhìn lên phía trên.
Bèn nhìn thấy một chiếc váy đen, phía trên đó là cái cổ trắng ngần như cổ thiên nga, xương quai xanh vô cùng hoàn mỹ, nhìn lên trên nữa… là một khuôn mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm cho người ta hít thở không thông.
Quả thật là vô cùng xinh đẹp!
Hửm?
Ánh mắt của Minh Khôi lão tổ co rụt lại.
Nhưng bên trong sự xinh đẹp này cũng mang theo một cỗ áp lực đáng sợ.
Đồng tử của Tiểu U hóa thành màu xanh biếc, mái tóc vốn đã khôi phục lại màu xanh ngọc vì món ăn Trù Thần Tam Bôi Kê lại hóa thành màu xanh nhạt một lần nữa.
Ba nghìn sợi sắc xanh nhẹ nhàng phiêu tán, tóc dài đến thắt lưng, phối hợp với da thịt trắng nõn hiện lên vài phần dung mạo tiên nữ.
- Tiểu nha đầu… ngươi muốn cản ta?
Minh Khôi lão tổ híp mắt lại, trên gương mặt già nua hiện ra một tia tươi cười, hắn ta há miệng để lộ răng nanh khô vàng.
Tiểu U không nói gì.
Nhưng hơi thở trên người nàng cũng trở nên càng mạnh mẽ hơn.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Minh Khôi lão tổ nói, giọng nói của hắn ta tựa như có một loại mê hoặc làm cho người ta trầm luân vào trong đó không thể tự kềm chế được.
Cạch cạch cạch…
Bên trong tay áo của Minh Khôi lão tổ lại vang lên từng tiếng ma sát.
Từng con sâu kim loại chui ra từ bên trong đó.
Những con sâu này bò về phía cánh tay của Tiểu U cứ như phát điên vậy.
Ngay lập tức sắp bò lên trên cánh tay trắng noãn của nàng rồi.
Chẳng qua thì sắc mặt của Tiểu U vẫn lạnh nhạt, không có chút biểu cảm nào, lông mi thật dài run lên, mắt to đảo một cái rồi rơi lên trên người của những con côn trùng kim loại kia.
Quang hoa màu xanh biết hiện lên…
Nhưng con côn trùng kim loại tới gần cánh tay nàng thì chợt cứng ngắc lại rồi rơi ào ào xuống đầy đất từ trên cánh tay của Minh Khôi lão tổ.
Một màn này làm cho Minh Khôi lão tổ mạnh mẽ rụt lại.
Hắn ta phát hiện, thần niệm mà hắn ta đã khắc vào bên trong những con côn trùng kim loại này lại bị quét đi sạch sẽ trong nháy mắt?
Là nha đầu này làm sao?
Trong lòng Minh Khôi lão tổ có hơi chấn động.
Chỉ có điều, hắn ra cũng rất bình tĩnh.
- Cút.
Tiểu U nhìn Minh Khôi lão tổ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, nhưng lại tiếc chữ như vàng, chỉ nói đúng một từ.
Cút?
Cơ thịt trên mặt Minh Khôi lão tổ run rẩy một trận, đã bao lâu rồi… thế mà lại có người dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
- Tiểu nha đầu… thật đúng là không biết sống chết, là muốn lão già này luyện chế ngươi thành khôi lỗi đúng không?
Minh Khôi lão tổ lạnh lùng nói.
Sau đó…
Rầm!
Thân hình của Minh Khôi lão tổ bèn bị đánh bay… tạo thành một vòng cung rồi nện lên trên mặt đất khiến nó chấn động cả lên.
Một cỗ cự lực đột nhiên bùng nổ, vốn Minh Khôi lão tổ còn chưa kịp phản ứng lại được thì hắn ta lại bị xách từ trên mặt đất lên rồi quẳng ra xa.
Cứ tựa như hóa thành một viên lưu tinh mà bay ra bên ngoài Hoắc Điện.
Thân hình Tiểu U chậm rãi bay lơ lửng.
Đôi mắt nàng lạnh băng mà vô tình.
Loại công kích ở trình độ này tất nhiên không tạo thành bất kỳ thương tổn gì với Minh Khôi lão tổ cả.
Hắn ta xoay người một cái, chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Dừng lên phía trên.
Tay áo bay phất phới, bụi đất tán đi.
- Một con nhóc thật nóng nảy… lão phu thích.
- Con nhóc nóng nảy như ngươi nên bị mổ bụng đào ngũ tạng ra… chế tác thành một khôi lỗi xinh đẹp, để người khác chiêm ngưỡng giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Minh Khôi lão tổ thản nhiên nở nụ cười.
Sau đó hắn ta giơ tay lên, ngón tay hơi run run.
Bên trên bầu trời.
Địa Minh Khôi cầm thanh đại chuỳ kia bèn cử động.
Thân hình vừa nhúc nhích thì đã tựa như một đạo lôi quang gào thét xẹt qua hư không.
Một tay mang theo đại chuỳ mà áp bách về phía Tiểu U trong nháy mắt…
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Ha và Băng Thánh lập tức co rụt lại…
Sao Tiểu U có thể chống cự được với công kích cường đại này của Địa Minh Khôi được chứ!
Nhưng mà, đợi tới lúc bọn họ phản ứng lại được thì Địa Minh Khôi đã tới gần rồi.
Dáng người gần như ma như quỷ kia của Địa Minh Khôi buộc chặt lại tựa như một chiếc lò xo.
Bắn phụt ra rồi dừng bên cạnh Tiểu U, một quyền tạo thành một độ cong hình bán nguyệt rồi đập về phía đầu của nàng.
Nếu một quyền này mà đánh trúng…
Chắc chắn đầu của Tiểu U sẽ nổ tung như tương hồ luôn.
Minh Vương Nhĩ Ha và Băng Thánh đều hít một ngụm khí lạnh.
Chặn thế nào được?
Chẳng lẽ Tiểu U sẽ ngã xuống như vậy sao?
Nhưng mà kế tiếp, chuyện càng làm cho bọn họ kinh hãi hơn đã xảy ra…
Bởi vì…
Tiểu U giơ cánh tay thanh tú lên.
Rầm!
Một quyền mạnh mẽ đập xuống kia.
Lại bị cánh tay thanh tú chặn lại, nhanh chóng mà bình tĩnh, một đòn công phạt tràn ngập khủng bố của Địa Minh Khôi kia lại bị chặn lại như thế.
Nhẹ nhàng ngăn trở.
Hả?
Trong ánh mắt vẩn đục của Minh Khôi lão tổ mạnh mẽ bộc phát ra một tia tinh quang.
Còn Địa Minh Khôi thì lại nghiêng đầu, trong con mắt máy móc có hào quang đang không ngừng lóe ra.
Dường như là nghi hoặc đại chùy vẫn luôn đánh đâu ăn đó của mình lại bị người ta cản lại rồi?
Vù vù vù…
Tiểu U nhìn thoáng qua đại chuỳ rồi lại lướt nhìn Địa Minh Khôi.
Trong ánh mắt chỉ có vẻ lạnh băng vô tình.
Nàng giơ tay lên.
Rầm!
Một cỗ sức mạnh đáng sợ đột nhiên bùng nổ từ bên trong bàn tay nàng.
Quang hoa màu xanh biếc chợt dâng lên.
Địa Minh Khôi bị cỗ quang hoa này đánh cho mạnh mẽ văng ra xa.
Nện lên trên mặt đất, liên tục trượt đi rất xa tạo thành một cái mương lớn bên trên đó.
Bay thẳng đến bên cạnh Minh Khôi lão tổ rồi mới được hắn ta giơ bàn tay lên chặn lại.
Phía trên đại chuỳ của Địa Minh Khôi lại có quang hoa màu xanh biếc tuôn trào ra.
Minh Khôi lão tổ khom lưng mà vươn bàn tay khô héo của mình ra, ngón tay quét nhẹ lên phía trên đại chuỳ một cái.
Ngay lập tức lau vệt quang hoa xanh biếc kia xuống.
Quang hoa này lập lòe không ngừng mà lại đang ăn mòn ngón tay hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận