Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2427: Hoàng Phi xuất hành, sát khí mênh mông (1)

Cung chủ của Thần Trù Cung?
Trời ạ! Sao tên tiểu đầu bếp này lại có thể là cung chủ của Thần Trù Cung được chứ?
Mọi người ở đây đều có hơi ngơ ngác, cho dù là kẻ địch của Bộ Phương hay là người quen của hắn cũng đều bày ra bộ dạng đờ đẫn.
Đương nhiên, ngoại trừ Hạ Thiên ra, nữ nhân bao phủ bên trong sự mông lung kia.
Nữ nhân nhếch đôi môi đỏ mọng lên, dường như rất hài lòng với trạng thái của những người này, thứ nàng cần chính là sự khiếp sợ này, làm cho những người đó đều kinh hoàng với thân phận của Bộ Phương.
Rầm!
Hơi thở của Ngân Giáp chìm nổi, tản mát ra sức mạnh khủng bố vô tận.
Đôi mắt hắn ta nở rộ ngân mang, ánh mắt giống như một thanh trường kiếm sắc bén chém thẳng về phía Bộ Phương vậy.
- Sao cung chủ của Thần Trù Cung lại có thể là tên nhóc như hắn được?
Giọng nói của Ngân Giáp trầm thấp, gần như rít gào lên.
Bộ Phương cầm lệnh bài giơ lên cao, nắm tấm lệnh bài được dùng nguyên liệu đặc biệt để chế tác thành này trong tay làm truyền đến xúc cảm vô cùng tốt, có một loại lạnh lẽo giống như khối băng, lại có sự ấm áp như núi lửa vậy.
Tinh thần lực tuôn trào vào bên trong tấm lệnh bài này, thông qua chải lệnh bài sẽ khiến cho tinh thần lực trở nên vô cùng vững vàng.
Có thể cảm nhận được tinh thần lực đang vững bước tăng lên.
Ầm ầm ầm!
Bộ Phương có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Ngân Giáp, loại phẫn nộ này khiến cho Bộ Phương có hơi nghĩ không thông, chẳng lẽ làm cung chủ của Thần Trù Cung làm tên trước mặt này ngứa mắt à?
Thân hình Hạ Thiên trôi nổi rồi đáp xuống trước người Bộ Phương, chặn hắn lại, ngăn cách với hơi thở của Ngân Giáp.
- Người kia đâu! Hắn ta làm rùa đen rút đầu chạy trốn rồi sao? Cái tên chết tiệt kia!
Ngân Giáp rất phẫn nộ, dường như hơi thở cả người cũng sắp không khống chế được nữa mà lan tràn ra.
Hơi thở của hắn ta hóa thành ngân mang, sự chói mắt của màu bạc làm bùng nổ hơi thở cấp Thần Vương.
Phía trên đỉnh đầu hắn ta, hàng loạt Pháp Tắc Chi Lực hóa thành Pháp Tắc Viên Luân đang lưu chuyển, giống như khiến cho cả hư không ảm đạm không ngừng.
Đây là sức mạnh của Thần Vương.
Một sức chiến đấu đỉnh cấp của Thần Triều.
- Tên kia chạy đi đâu rồi thì ta không biết, chỉ có điều… hiện giờ Bộ Phương là cung chủ của Thần Trù Cung, đây là điều không thể nghi ngờ, cho nên, Bộ Phương đại biểu cho Thần Trù Cung.
- Nếu ngươi bắt Bộ Phương đi thì chính là đang đối kháng với Thần Trù Cung, điều này là làm trái với chỉ lệnh của Thần Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái lệnh sao? Ngươi dám sao?
Dáng người Hạ Thiên lả lướt, lời nói ra vô cùng khí phách, giống như lôi đình đang vang vọng vậy.
Khiến cho hư không chấn động không ngừng.
Ngân Giáp lui về phía sau một bước.
Dường như trong ánh mắt hắn ta hiện ra tơ máu, đây là ý niệm không cam lòng.
- Chết tiệt! Chết tiệt!
- Hắn chạy rồi! Vậy mà hắn lại chạy rồi!
Cơn giận của Ngân Giáp không thể át, trong đôi mắt hắn ta cũng toát ra vẻ phẫn nộ.
- Sao ngươi có thể để cho tên kia chạy thoát chứ, hắn ta đã hủy hết tất cả mọi thứ của ta, hủy đi nữ nhân ta yêu… thế nên bây giờ đã bỏ chạy rồi?
Ngân Giáp rít gào không ngừng.
Rầm!
Hắn ta giơ bàn tay lên, Pháp Tắc Viên Luân ngưng tụ trong tay Ngân Giáp, thần lực Thần Vương đáng sợ đang lưu chuyển, hóa thành một giọt nước vô cùng nặng nề.
Giọt nước kia nhỏ xuống, lập tức bắn tung tóe khắp hư không.
Một kích này phóng thẳng về phía Bộ Phương.
Lướt qua Hạ Thiên đang chắn trước người hắn!
Một kích này ẩn chứa ý niệm của Thần Vương, muốn hoàn toàn đánh chết Bộ Phương.
Giống như, oán niệm của Ngân Giáp với cung chủ của Thần Trù Cung đời thứ nhất đã chuyển dời hết trên người Bộ Phương rồi vậy.
Bộ Phương đứng phía sau Hạ Thiên, khóe miệng hắn lập tức co rút một trận.
Mộc Hồng Tử… đã làm chuyện ác nhân ác đức gì với tên Ngân Giáp này rồi vậy?
Vì sao Ngân Giáp lại có oán niệm với Mộc Hồng Tử sâu như vậy chứ?
Quả nhiên, thân phận cung chủ của Thần Trù Cung cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam…
- To gan!
Hạ Thiên trừng mắt, bộc phát ra ánh sáng lóng lánh, cánh tay hoàn mỹ giơ lên, phía trên cơ thể cũng có Pháp Tắc Chi Lực hiện ra.
Pháp Tắc Không Gian trong suốt xây đắp liên tục.
Không gian phía trước người Hạ Thiên đang thu nhỏ lại không ngừng, cứ thu nhỏ lại…
Khiến cho khoảng cách giữa nàng và trước người Ngân Giáp kéo ra gấp vô số lần.
Một kích của Ngân Giáp biến mất hoàn toàn.
Pháp Tắc Không Gian vô cùng huyền bí, dùng để chiến đấu cũng cực kỳ cường hãn.
Rầm!
Ngân Giáp bịch bịch mà lui về phía sau mấy bước.
Đó là do bị chọc giận.
- Ngân Giáp à Ngân Giáp, ngươi thay đổi rồi, vậy mà lại dám làm trái cả Thần Hoàng!
Hạ Thiên quát lớn, từng chữ đâm vào tim.
Làm cho Ngân Giáp liên tục lui về phía sau, Thần Hoàng giống như một khối cự thạch trấn áp cả thiên địa đang đè ép ở trong lòng Ngân Giáp.
Mọi người ở xung quanh đều trầm mặc.
Có tiếng than đầy sợ hãi với thực lực cường hãn của Hạ Thiên, cũng có sự cảm khái đối với bộ dạng điên cuồng của Ngân Giáp.
Bộ Phương cũng khẽ thở dài một hơi.
Tên Ngân Giáp này… là một người có chuyện xưa nên mới có dũng khí.
- Tên kia chạy rồi… Ta sẽ tìm được hắn, rồi lại giết hắn! Chỉ có điều… Thần Trù Cung, hừ… Cho dù có thay đổi cung chủ thì cũng không che đậy được sự thật đã bị chôn giấu đâu!
Ngân Giáp bật cười lạnh lẽo.
- Quận Chúa đại nhân… Sau này còn gặp lại, Ngân Giáp ta không tin, tên kia chạy rồi mà Quận Chúa đại nhân lại không đi tìm, chỉ cần Quận Chúa đại nhân ngươi không có ở đây, Thần Trù Cung… Chắc chắn sẽ bị ta san bằng!
Giọng nói lành lạnh của Ngân Giáp vang lên, tiếng leng keng cứ giống như kim loại nặng nề đập vỡ cả hư không.
Gây ra trận ầm vang.
Quan hệ giữa Ngân Giáp và Thần Trù Cung lại nát bét tới mức độ này luôn rồi sao.
- Ngân Giáp Quân ở đâu!
Ngân Giáp lui về phía sau một bước rồi há mồm rít gào.
Đám Ngân Giáp Quân đã bị Tiểu Bạch lột quần áo kia đều đứng thẳng thắn lưng, đôi mắt mỗi người đều phát ra thần mang lóng lánh.
Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập tự hào, đó là sự tự hào đối với Ngân Giáp đại nhân của bọn họ.
- Rút lui! Ngày khác lại đến… San bằng Thần Trù Cung!
Ngân Giáp đứng giữa đám người, mạnh mẽ buông lời hung ác rồi sau đó xoay người muốn rời đi.
Đột nhiên.
Trong khoảnh khắc ngay khi Ngân Giáp xoay người.
Bên trên bầu trời.
Có tiếng nổ vang dội lại.
Có tiếng chim Phượng Hoàng gào thét đến tận chín tầng mây.
Ngọn lửa cuồn cuộn thổi quét đến, giống như có hào quang vạn trượng!
Hả?
Cảnh tượng dị thường này vừa xuất hiện thì mọi người khắp toàn trường đều sợ đến ngây người.
Trong Triều Đô Thần Triều, chiến thuyền phóng vụt tới như bay, xe Long Mã cũng bất chợt đình trệ lại, mỗi một người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không.
Nơi đó…
Có một sự tồn tại đáng sợ đang vọt tới.
Chín con Phượng Hoàng giống như bị bao lại trong ngọn lửa đang thiêu đốt mà chậm rãi trôi nổi tới.
Phượng Hoàng giương cánh rồi vỗ, hỏa vũ thiêu đốt rơi xuống.
Hỏa vũ hạ xuống rồi tán đi ở giữa không trung, hóa thành năng lượng tinh thuần dung nhập vào trong hư không.
Tiếng gào thét của Phượng Hoàng vang vọng khắp chín tầng mây.
Một hàng tỳ nữ phóng vụt như bay trên không trung, váy dài bay phất phới.
Từng vị thái giám đều cúi đầu, chậm rãi đi tới.
- Cung nghênh Hoàng Phi!
Tiếng kêu chói tai tựa như xé rách cả màn trời.
Thái giám cầm đầu ngẩng đầu thét dài.
Chín con Phượng Hoàng giương cánh phóng vút tới, kéo theo một chiếc Phượng Xa xanh vàng rực rỡ mà trôi dạt đến.
Giống như mặt trời quét ngang, cuồn cuộn lướt qua bầu trời.
Năng lượng dao động đáng sợ đang dâng trào không ngừng.
Ngân Giáp đang chuẩn bị quay đầu lại chợt ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt có ngân mang lóe ra.
- Tiếu Cơ…
Dường như Ngân Giáp đang nỉ non.
Phượng lửa lướt ngang trời, cả màn trời đều bị dị tượng che lấp hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận