Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2090: Món này tên là Phật Nhảy Tường (2)

Notice: Undefined offset: 441
Ầm!
Đã vượt qua lôi phạt.
Từng đợt hương thơm ngào ngạt khuếch tán tràn ngập trong tầng lầu.
Lỗ mũi Lỗ Ban giật giật, ngửi mùi hương này xong đột nhiên sắc mặt cũng đông lại.
Mùi hương này…vô cùng đặc biệt, giống như có ma lực vậy, có thể làm rung động tâm trí người ta.
Thần niệm Bộ Phương vừa khẽ động.
Lấy lọ sứ từ trong nồi Huyền Vũ ra.
Phía trên lọ sứ là Phật Đà nằm nghiêng, lúc này đã kim quang vạn trượng, giống như một Phật Đà chân thật giáng thế.
Trên khuôn mặt là nụ cười tươi dễ mến không ngừng nở rộ ánh hào quang.
Đám hòa thượng Tây Kinh Tiểu Phật giới đã sớm khiếp sợ nói không nên lời.
Món ăn này…
Thế mà có thể kéo bọn họ vào cảm xúc trầm luân.
- Tên của món này là Phật Nhảy Tường, là vi thiên phẩm.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Hắn lau lau cái tay dính nước của mình, sau đó nhẹ nhàng mở nắp Phật Đà.
Ong…
Giống như có một ý nghĩa độc đáo từ trong lọ sứ bay theo chiều gió.
Mùi hương say lòng, hương thơm mê người.
Giống như một làn gió mát lạnh lướt nhẹ qua người.
Mùi hương như tơ như sợi chui vào mũi của mỗi người, làm cho mỗi một người ở đây cảm thấy trầm mê lại say sưa trong đó, không thể kiềm lại.
Ừng ực.
Không cần nói gì nhiều đều là tiếng nuốt nước miếng.
Cho dù là sắc mặt âm u của Lỗ Ban cũng hơi lúng túng một chút, cổ họng hắn không tự chủ nuốt xuống một cái.
- Đây là Phật nhảy tường, có vài phần tương tự với món ăn cách thủy bày trên bàn vừa rồi, vị đại trù kia đang ở chỗ nào…có thể đến đây nếm thử.
Bộ Phương khoanh tay đứng đó, thản nhiên nói,
Giọng điệu hắn rất tự tin.
Bạch Hổ Thiên Táo và mấy thứ khác đều bị hắn thu lại.
Ánh mắt Bộ Phương giương lên, nhìn thẳng vào tên Lưu đại trù đứng bên cạnh Lỗ Ban.
Sắc mặt vị đại trù kia đã sớm biến sắc.
Dưới ánh mắt thúc ép kia của Bộ Phương, làm hắn ta có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy…
Lông mày Lỗ Ban nhíu chặt lại.
- Lưu đại trù…Ngươi làm sao vậy?
Trong giọng nói hắn thể hiện sự nguy hiểm.
Dưới ánh mắt của Lỗ Ban, Lưu đại trù nhất thời cảm thấy chua xót vạn phần. Chuyện xoay mông bỏ chạy dĩ nhiên là không thể được.
Đi tới phía Bộ Phương cách đó không xa.
Phật Nhảy Tường được đặt trên bàn cơm, từng chùm tia sáng từ bên trong Phật Nhảy Tường bắn ra, ánh sáng lóng lánh vạn phần chiếu thẳng đến chân trời.
Rực rỡ đến chói mắt.
Rầm rầm
Nước dùng màu kim sắc của Phật Nhảy Tường hiện ra.
Múc một khối thịt linh thú lên, thịt linh thú này vô cùng trong suốt. Dường như bên trên còn có một hương vị ấm áp dâng trào.
Lưu đại trù múc khối thịt này vào miệng.
Vừa đưa vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt, giống như có ánh hào quang từ trong miệng hắn phát ra.
Cảm giác này…
Lưu đại trù bỗng có cảm giác muốn quỳ sát xuống…
Mặc dù hắn ta là Lân Trù nhưng khó khăn lắm mới đạt tới Lân Trù. Trù Đạo Chi Tâm của hắn ta vốn không có cửa so với Trụ Đạo Chi Tâm của Bộ Phương được.
Một món Phật Nhảy Tường đã làm hắn ta cảm thấy gần như tuyệt vọng.
Liên tục lùi về sau vài bước.
Trong mắt Lưu đại trù tràn đầy sự xúc động.
- Đây…cái này, cái này…
Lưu đại trù mở miệng cũng không biết nên nói cái gì.
Ở xa xa sắc mặt Lỗ Ban đã hoàn toàn đen kịt, đám người Lỗ Vũ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không còn nghi ngờ nữa, biểu cảm trên mặt tên đại trù kia cũng đã nói rõ cho bọn bọ biết, món ăn của Bộ Phương đã đè bẹp tất cả.
Lỗ Ban cảm giác trên mặt nóng rát, chính là cảm giác bị đánh bôm bốp vào mặt.
Trước còn nói Bộ Phương không có tư cách, kết quả thì sao?
Quay đầu nhìn món ăn mà Bộ Phương nấu ra, là món ăn khiến đại trù mà hắn ta tốn hết tâm tư mời về không thể nói nên lời.
Loại cảm giác này, vô cùng tệ…
Ánh mắt Lỗ Ban mạnh mẽ đông lại.
Ngay sau đó, con rối đeo sau lưng hắn ta rơi mạnh trên đất
Ong ong…
Ánh mắt Lỗ Ban đã trở nên lạnh như băng.
- Lưu đại trù…Không phải ngươi nói với ta ngươi là Lân Trù đỉnh cấp sao? Ngoại trừ thần trù của Minh Trù Nhất Mạch thì ngươi là mạnh nhất hay sao, chẳng lẽ đều là lừa ta?
Lỗ Ban lạnh lùng nói.
Ánh mắt của vị Lưu đại trù nhất thời co rút lại.
Sau đó không chút do dự, trên người phát ra một hơi thở.
Chạy ra khỏi tửu lâu.
- Lưu đại trù…ngươi bị đuổi việc.
Lỗ Ban lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, đôi mắt ngưng lại.
Con rối trên người phát ra một luồng ánh sáng đen.
Ánh sáng đen này lập tức bắn ra xa xa.
Quả nhiên là một cây nỏ tiễn.
Chính vào lúc ấy, xa xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Nỏ tiễn nhập thể, thân hình vị đại trù kia lập tức oành một tiếng nổ tung…
Lỗ Ban mang theo con rối đi đến bên người Bộ Phương.
Hắn cầm cái thìa lên, múc một khối bỏ miệng lại uống một ngụm nước dùng.
Ánh mắt của hắn xúc động một hồi sau đó lại thở ra một hơi.
- Rất ngon.
Lỗ Ban nói.
Sau lưng Lỗ Ban là đám người Lỗ Vũ vẻ mặt cũng mơ màng đến gần.
- Ngươi đến tửu lâu của ta làm đầu bếp đi…Một tháng ta trả năm nghìn tinh minh.
Lỗ Ban nói.
Tất cả mọi người đều trở nên xôn xao.
Không ngờ Lỗ Ban lại chiêu mộ Bộ Phương.
Không phải hồi nãy còn đối chọi gay gắt sao?
Khí chất Tam Đại Hoàng Giả quả nhiên không tầm thường.
- Ta không có hứng thú.
Nhưng lời chiêu mộ của Lỗ Ban rất nhanh đã bị Bộ Phương từ chối thẳng thừng.
Bộ Phương là một nam nhân muốn tự mở khách điếm của bản thân, sao có thể làm đầu bếp cho người khác được?
Cái này không phù hợp với tác phong làm việc của Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương lại rất nghiêm túc nhìn Lỗ Ban.
- Ngươi không lo lắng chút nào à? Khô lỗi của ngươi, ta có thể bỏ tiền mua lại, ta… không thiếu tiền.
Bộ Phương nói.
Nhưng mà nghe xong lời nói của Bộ Phương, Lỗ Ban cũng không đáp lại, chỉ là ánh mắt càng trở nên lạnh nhạt.
Giống như đang có sát ý trào dâng.
Buổi tiệc rượu tan rã không vui.
Lỗ Ban rời đi, thiên tài Minh Ngục cũng lần lượt rời khỏi.
Bá Tuyệt Thiên nghênh ngang cầm vò rượu trên tay cũng đi rồi, trước khi đi còn ý vị thâm sâu nhìn Bộ Phương một cái.
Bộ Phương nhìn qua bốn phía.
Mẫu mực ngồi xuống ăn xong món Phật Nhảy Tường mình làm rồi mới theo đám người Chu Ngạn rời khỏi tửu lâu.

Mười dặm bên ngoài truyền tống đình.
Một ánh hào quang hiện lên.
Ánh hào quang bao quanh, một thân ảnh chậm rãi hiện ra sau làn sương mù, trong ánh mắt ám kim sắc tràn ngập sát ý.
Cuối cùng cũng đến Minh Ngục…
Tiếp theo là phải tìm tên tiểu đầu bếp đang nắm giữ Sen Vong Tình.
Âm thanh khàn khàn vang lên…kèm theo một nụ cười lạnh âm lãnh.
Ngày thứ hai.
Tại Thánh Khôi Thành.
Sân thi đấu Minh Khôi.
Trần chung kết của Minh Khư Thiên Đạo Chiến thi đấu chính là được… tổ chức ở đây.
(*) Nguyên văn là



头小子

: có nghĩa là nhỏ tuổi, đầu mới mọc tóc tơ, đơn giản nghĩa là nhóc con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận