Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1743: Ta là một nam nhân (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Động tác của Bộ Phương khiến cho nhiều người xung quanh đều phải nhìn qua đây.
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù không muốn thu hút sự chú ý của mọi người cũng rất khó.
Tiểu nhị cũng bị dọa cho hoảng sợ, hoàn toàn không thể nghĩ tới việc Bộ Phương lại dám làm loạn ở đây.
Vậy mà lại có người dám gây chuyện trong Xuân Phong Các sao? Mẹ khiếp, hắn nghĩ mình là ai thế!
Xuân Phong Các chính là nhà hàng chuyên nấu ăn cho Nữ Vương đại nhân, là nơi tổ chức vương tiệc hàng năm, trong khắp toàn bộ Thần Nữ Thành này đều không người nào dám gây sự ở đây cả.
Tên đỗ nghèo khỉ chỉ gọi một món ăn chưa tới năm trăm Minh Tinh này mà lại dám đập bàn hả!
Vẻ mặt của tiểu nhị chẳng mấy chốc đã trở nên có chút khó coi, nàng ta nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, bởi vì Bộ Phương bị trùm trong một chiếc áo choàng đen, làm cho người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn, vì vậy, lúc này, nàng ta cũng không biết được biểu cảm của Bộ Phương như thế nào.
- Lưu đại nhân... khiến ngài chê cười rồi, tiểu nhân sẽ cho thủ vệ đuổi tên gia hỏa không biết sống chết này ra ngoài ngay lập tức.
Tiểu nhị không hề quan tâm đến Bộ Phương, mà quay người nói một câu với Lưu đại nhân đang vô cùng cáu kỉnh kia.
Lưu đại nhân đó khẽ gật đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người dám gây chuyện trong Xuân Phong Các.
Lai lịch của Xuân Phong Các cũng không phải dạng tầm thường, có thể đứng vững trong Thần Nữ Thành lâu như vậy, chắc chắn sẽ có những thứ bất phàm.
Quyền được tổ chức vương tiệc là điều mà rất nhiều nhà hàng khác vẫn hằng mong ước, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa hề có bất cứ một nhà hàng nào có thể tranh được quyền tổ chức vương tiệc từ Xuân Phong Các.
Mặc dù Lưu đại nhân là một quan chức của Thần Nữ Thành, nhưng cũng không dám đắc tội với Xuân Phong Các.
Vì vậy, nàng chỉ lườm Bộ Phương nọ một cái với vẻ chế nhạo.
- Đồ không biết sống chết, không biết kẻ nào đã cho ngươi dũng khí như vậy.
Lưu đại nhân hừ một tiếng.
Nàng hoàn toàn không hề lo lắng về bối cảnh phía sau của Bộ Phương, một người đến Xuân Phong Các chỉ gọi một món năm trăm Minh Tinh thì có thể có lai lịch như thế nào được chứ?
Món ăn rẻ nhất ở trong Xuân Phong Các chính là Gan Rồng Phỉ Thúy có giá năm trăm Minh Tinh.
Phải biết rằng, về cơ bản không ai muốn ăn món này.
Lưu đại nhân chưa từng thấy người nào ăn món Gan Rồng Phỉ Thúy này.
- Nhanh chóng giải quyết cho xong đi, ta còn phải vội ăn cơm nữa, ta đói bụng lắm rồi.
Lưu đại nhân không nhịn được nói.
Tiểu nhị vội vàng cười một tiếng làm lành.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, hắn đang bị coi thường sao...
Hành động của tiểu nhị này thực sự đã khơi mào sự bực bội trong lòng hắn.
Gọi món ăn rẻ nhất thì sao hả?
Người đến đây thì đều là khách, nếu đã là khách thì phải dùng đạo đãi khách để tiếp đãi mới đúng.
Cách làm việc mắt chó khinh thường người khác của tiểu nhị này khiến cho Bộ Phương cảm thấy rất bực bội trong lòng, quan trọng nhất là hắn mới chỉ ăn một nửa số món ăn của mình, tiểu nhị này lại muốn bảo hắn rời đi.
Đây mới là việc làm cho Bộ Phương tức giận nhất.
Tiếng ồn ào vang lên từ phía xa.
Những thị vệ chịu trách nhiệm canh giữ Xuân Phong Các dồn dập chạy tới.
Tiếng lách cách của trường kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên.
Bộ Phương đã từng thấy những thị vệ này, đây chính là những thị vệ lúc trước đã tiếp đón nữ nhân cưỡi Xích Long kia.
Không ngờ rằng động tác của những người này lại nhanh nhẹn đến vậy.
- Chính là nàng ta, là nàng ta gây chuyện trong Xuân Phong Các!
Thị vệ vừa đến, tiểu nhị kia vội vàng chỉ vào Bộ Phương, hô hào lên.
Không ít người đứng xung quanh đều nhìn về phía Bộ Phương với vẻ đồng tình.
Gây chuyện trong Xuân Phong Các, kế tiếp đây chỉ sợ kết cục của tên này sẽ rất thê thảm, thế nhưng lại không có người nào dám đứng ra bênh vực cho Bộ Phương, ngay cả khi bọn họ biết rằng tiểu nhị đó là người làm sai trước.
Những thị vệ này mặc áo giáp, dáng dấp trông rất vạm vỡ, khí tức trên người cũng vô cùng mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại rất bình tĩnh, mặc dù những thủ vệ này cũng khá mạnh, nhưng người có tu vi mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Chân Thần Cảnh Nhất Tinh.
Tu vi của Bộ Phương bây giờ đã đạt đến Chân Thần Cảnh Tam Tinh, tất nhiên sẽ không sợ Chân Thần Cảnh Nhất Tinh.
Bởi vì có áo choàng lông vũ, nên những người này hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi của Bộ Phương.
Tiếng leng keng vang lên, những thị vệ này dồn dép về phía Bộ Phương.
Rất nhiều người ở trên những tầng cao hơn cũng bị động tĩnh này thu hút, lần lượt thò đầu ra.
Bộ Phương vung tay một cái, không biết một viên Ngưu Hoàn đã hiện ra trong tay từ khi nào, bị hắn kẹp chặt bằng hai ngón tay.
Muốn gây chuyện sao, Bộ Phương hắn chưa từng biết sợ người nào.
Tuy nhiên, ngay khi mâu thuẫn đang trở nên hết sức căng thẳng, một tiếng hô hào đột nhiên vang lên.
Bộ Phương sững sờ, thị vệ ngây ngốc, tất cả mọi người ở xung quanh cũng đều ngơ ngác.
Bộ Phương ngẩng đầu, nhìn lên tầng thứ bảy.
Ở nơi đó…
Lâm Đại Mỹ đang lười biếng dựa vào trên lan can, vẫy tay với Bộ Phương.
- Bộ Phương, không phải đã bảo ngươi tới Xuân Phong Các tìm Bổn tướng quân sao? Ngươi đứng dưới đó làm cái gì vậy?
Khóe miệng của Lâm Đại Mỹ hơi cong lên, lộ ra một nụ cười đùa cợt.
Lời này vừa được thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trở nên ngây ngốc.
Sau đó, tiếng xôn xao bàn tán lại rộ lên.
Trong Thần Nữ Thành này, ai mà không biết Lâm Đại Mỹ chứ?
Nàng là thuộc hạ dưới trướng của Nữ Vương, là tướng quân của Lục Long quân!
Thân phận tôn quý, cũng là khách quen của Xuân Phong Các, người áo đen kia lại quen biết với Lâm Đại Mỹ Tướng quân.
Xem ra...
Ánh mắt của mọi người bỗng thay đổi.
Vốn dĩ đang nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt đầy vẻ chế giễu, nhưng bây giờ thì mọi người đều biết rằng tình thế đã đảo ngược rồi.
Một tiểu nhị lại dám đắc tội với một vị khách của tướng quân.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hết thái độ phục vụ của tiểu nhị vào lúc nãy, cho nên, không ai có thể biện minh thay cho nàng ta được.
Tiếng cười giễu cợt ở xung quanh vang lên không ngừng.
Sắc mặt của Lưu đại nhân trở nên có chút trắng bệch.
Mặc dù nàng là quan chức trong Thần Nữ Thành, nhưng so với thân phận của Lâm Đại Mỹ, quả thực nàng ta chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
- Thật không ngờ rằng các hạ lại là bằng hữu của Lâm tướng quân, tại hạ đã mạo muội rồi, các hạ cứ tiếp tục dùng bữa đi, muốn ăn bao lâu cũng được... Tại hạ có thể đợi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu đại nhân trở nên nịnh nọt.
Không cần biết quan hệ giữa Bộ Phương và Lâm Đại Mỹ như thế nào, nàng cũng không dám tiếp tục đối phó Bộ Phương trước mặt mọi người nữa, dù sao Lâm Đại Mỹ cũng nổi tiếng bao che khuyết điểm trong khắp Thần Nữ Thành này.
Từ việc lần nào nàng cũng mang thuộc hạ của mình đến Xuân Phong Các ăn uống thả cửa thì sẽ biết.
- Đều tại con tiện tỳ nhà ngươi! Cái thứ mắt chó khinh thường người khác!
Lưu đại nhân quay người mắng một tiếng, sau đó, vung ra một cái tát, đánh cho tiểu nhị đó choáng váng.
Sau đó, Lưu đại nhân mỉm cười với Bộ Phương rồi quay người rời đi.
Tiểu nhị đã hoàn toàn chết lặng.
Con đỗ nghèo khỉ kia đâu rồi?
Con kiến hôi lúc trước đâu rồi?
Một tên nghèo kiết xác chỉ ăn một món giá năm trăm nguyên tinh lại có thể quen biết với Lâm Đại Mỹ Tướng quân sao?
Ngay lập tức, tiểu nhị đó đã hiểu rõ bản thân đã làm ra chuyện gì.
Nếu thái độ phục vụ của nàng ta vào lúc nãy bị những người đứng đầu trong Xuân Phong Các biết được, chắc chắn nàng ta sẽ bị đánh gãy chân.
Bộ Phương bắt chéo một tay, thu hồi ánh mắt từ trên nụ cười đùa cợt của Lâm Đại Mỹ lại.
Sau đó, nhìn về phía tiểu nhị kia.
- Tránh ra.
Bộ Phương nói một cách lạnh nhạt, mang theo một chút nghiêm khắc trong giọng nói đó.
Thân hình của tiểu nhị đang quỳ trên mặt đất dập đầu tạ tội với Bộ Phương chợt run lên.
- Nếu không phải nữ nhân kia ngăn cản, ngươi hoàn toàn sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu.
Bộ Phương nói với vẻ hờ hững.
Ngay sau đó, Bộ Phương lập tức cầm Ngưu Hoàn Bạo Liệt đang được kẹp giữa hai ngón tay đó lên, bỏ vào trong miệng cắn nhẹ một cái.
Xùy xùy xùy...
Một luồng khí nóng phụt ra từ bên trong đó.
Hương thơm nồng nàn lan tỏa ngay lập tức.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều khẽ ồ lên một tiếng, như thể bị mùi thơm đó làm cho kinh ngạc.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều co rụt lại.
Ngay cả sắc mặt của Lâm Đại Mỹ đang dựa người vào lan can trên lầu bảy cũng không khỏi sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận