Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2120: Một trăm vạn không mua được thiệt thòi, cũng không mua được sự lừa gạt! (2)

Notice: Undefined offset: 208
Hắn cực kỳ vui sướng.
Không ngờ rằng đến độ tuổi này của hắn mà vẫn có thể đột phá, mà đột phá chỉ vì một chén rượu.
Cảm giác này vô cùng tốt đẹp.
Lần uống rượu này thực sự quá giá trị.
Ứng Long lại biến thành hình người một lần nữa, hắn cầm Hư Không Chi Nhãn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn hưng phấn.
Hai mắt nhìn về hướng Cấm Hồn Thành.
Hắn kìm nén sự kích động trong lòng, không đi ngay lập tức, mà bình tĩnh lại và bắt đầu củng cố tu vi.
...
Mà lúc này đây.
Các vùng cấm địa trong Địa Ngục cũng đều nhận được tin tức của thuộc hạ gửi về.
Sự đột phá của Ứng Long Ngục Chủ cùng với Minh Vương Nhĩ Cáp đều là vì một chén rượu.
Một chén rượu đến từ một nhà hàng nhỏ ở Cấm Hồn Thành.
Thậm chí tin tức này còn truyền đến Minh Ngục một cách rất đột ngột.
Tất nhiên, lúc này đám cường giả Minh Ngục vẫn đang hòa trong không khí vui mừng của trận chiến Minh Khư Thiên Đạo, vì vậy, chỉ xì mũi coi thường với tin tức này, cho rằng đây là tin tức do Địa Ngục cố ý tung ra để nhặt lại mặt mũi.
Thế nên, tất cả bọn chúng đều không để trong lòng.
Tuy nhiên, vùng cấm địa của Địa Ngục đương nhiên không phải như thế này.
Mỗi vùng cấm địa đều phái các cường giả ra, những cường giả này lần lượt bước ra khỏi cấm địa và chạy thẳng đến Cấm Hồn Thành.
Bọn họ đều nhận lệnh mang một chén rượu trở về.
Mỗi người trong số bọn họ đều có hàng trăm vạn Minh Tinh trên người, cầm theo một khoản tiền lớn chạy đến.
Bất kể tin đồn có thật hay không, nếu quả thật có loại rượu này, vậy thì nếm thử một chút cũng có sao đâu?
Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tình thế của toàn bộ Địa Ngục bỗng chốc thay đổi, các thế lực đều đang sôi sục, lần lượt phái từng cường giả đi về phía Cấm Hồn Thành.
Một Cấm Hồn Thành vốn dĩ hoang vu hẻo lánh bỗng chốc trở nên sôi động trở lại sau khi vòng bán kết của cuộc thi Minh Khư Thiên Đạo chấm dứt.
Bộ Phương mở mắt ra, ngáp một cái.
Y phục của hắn có chút lộn xộn, đầu tóc cũng bù xù, nhưng hắn cảm thấy tinh thần của cả người cũng sảng khoái, sáng suốt hơn rất nhiều.
- Hả? Tu vi của ta...
Bộ Phương sững sờ, cảm nhận thực lực của mình một hồi.
Bên trong Tinh Thần Hải của hắn, vón dĩ chỉ có một vòng xoáy xoay tròn, nhưng bây giờ, lại xuất hiện hai vòng.
Điều này có nghĩa là thực lực của hắn đã bước vào cảnh giới Tiểu Thánh Nhị Chuyển rồi sao?
Không phải đã nói là đồ ăn không có tác dụng đối với việc nâng cao tu vi của hắn sao?
Bộ Phương cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
Thật sự không ngờ rằng, sau khi uống một chén rượu vào trong bụng, tu vi lại còn có thể đột phá...
Tuy nhiên, tu vi đột phá là một chuyện tốt, sức mạnh của Bộ Phương cũng có thể củng cố hơn một chút.
Sau khi cảm nhận cơ thể hồn độn của mình một hồi, Bộ Phương bước vào phòng tắm.
Róc rách...
Nước ấm phun ra từ trong vòi phun, dòng nước trong vắt mang theo một luồng hơi nóng mờ mịt tràn ngập khắp toàn bộ phòng tắm.
Ánh đèn mờ ảo phản chiếu bầu không khí của phòng tắm, khiến cho bầu không khí thoáng chốc làm cho người ta cảm thấy có chút lười biếng.
Bộ Phương bước ra khỏi đó sau khi tắm xong.
Hắn khoác áo choàng tắm, những giọt nước chảy xuống từ trên mái tóc ướt sũng.
Áo choàng tắm được mở ra, để lộ vòm ngực trắng nõn...
Bộ Phương lau tóc một hồi, nhưng mái tóc vẫn còn có chút ẩm ướt, nhưng mà Bộ Phương không tiếp tục để ý tới điều đó.
Với chiếc áo choàng lông vũ trên thuyền, ánh mặt trời đã lên cao như thiêu đốt báo hiệu đã đến lúc mở cửa nhà hàng rồi.
Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, Bộ Phương cảm thấy Tinh Thần Lực của mình đã tăng lên một chút nhờ vào giấc ngủ này.
Đi xuống lầu.
Đi tới trong phòng bếp.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch khẽ nhấp nháy, Bộ Phương vỗ nhẹ vào bụng béo của Tiểu Bạch.
- Lại là một ngày đẹp trời...
Bộ Phương mặt không thay đổi mà cảm thán.
Sau khi luyện tập kỹ thuật dùng dao trong phòng bếp một hồi, hắn đi tới bên trong nhà hàng.
- Tiểu tử Bộ Phương tỉnh rồi à.
Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo nhìn thấy Bộ Phương đầu tóc ướt sũng, miệng chó lập tức giật giật, nói với vẻ cợt nhả.
- Ngủ hơi lâu một chút, nhưng mùi rượu thật sự không tệ, không hổ là rượu ngon được chưng cất bằng Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo.
Bộ Phương gật đầu nói.
Hắn ngược lại không nghe thấy sự đùa cợt trong lời nói của Cẩu Gia.
Có lẽ là lúc bản thân uống say, đã làm ra chuyện gì thất thố để cho Cẩu Gia cười cợt như vậy hả.
Vào những lúc như thế này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng thì sẽ không còn lúng túng nữa.
Cót két một tiếng.
Bộ Phương mở cửa nhà hàng ra.
Ánh mặt trời luồn qua khe cửa rọi vào bên trong nhà hàng, chiếu xuống trên mặt đất.
Bộ Phương hơi nheo mắt lại, đó là tình trạng bị ánh nắng chói chang chiếu vào.
- Hửm? Náo nhiệt quá nhỉ... Mọi người đến sớm như vậy hả.
Bộ Phương liếc nhìn hàng người xếp hàng dài dằng dặc đông nghịt ở ngoài cửa kia, khẽ giật mình.
Sau đó, hỏi bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.
Ngoài cửa.
Đám gia chủ hào môn thế phiệt đợi đến nỗi hoa sắp tàn kia nhìn thấy Bộ Phương mở cửa, bỗng chốc, bọn họ thực sự xúc động muốn khóc.
- Sớm? Sớm cái rắm a... Chúng ta đã đợi ở ngoài cửa cũng được một ngày một đêm rồi!
Một vị gia chủ hào môn trừng mắt, tơ máu hiện đầy trong đôi mắt hắn, trông vô cùng đáng sợ và dữ tợn.
Một ngày một đêm?
Bộ Phương sững sờ.
Sau đó, dường như đã nhớ ra điều gì đó.
Vẻ mặt không khỏi co quắp một hồi.
Bản thân uống một chén rượu mà ngủ suốt một ngày một đêm luôn hả?
Không phải hắn chỉ mới ngủ một đêm thôi sao?
Thảo nào lúc này Cẩu Gia lại nhìn hắn bằng biểu cảm kỳ lạ như vậy.
- Xếp hàng trật tự, cửa hàng đã mở cửa, bây giờ sẽ bắt đầu buôn bán.
Bộ Phương không thay đổi sắc mặt, nói một cách tỉnh bơ.
Sau đó quay người, đi vào bên trong nhà hàng.
Đám gia chủ hào môn thế phiệt lập tức đưa mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng của Bộ Phương.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đó của Bộ Phương mà cảm thấy tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tên nhãi này ngủ một ngày một đêm, chẳng lẽ không thấy xấu hổ chút nào sao sao?
Nhưng bây giờ đương nhiên không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này.
Đám gia chủ quý tộc lũ lượt chen chúc nhau đi vào nhà hàng như điên.
- Xếp hàng trật tự, không được chen lấn xô đẩy.
Bộ Phương đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu nhìn nhóm người trước cửa, thản nhiên nói.
...
Bên ngoài Cấm Hồn Thành.
Một đám hắc khí đang trôi lững lờ.
Hình bóng của một bóng người thấp thoáng như ẩn như hiện ở trong đó.
- Lúc trước, người lão đại yêu cầu ám sát hình như cũng chính là tên đầu bếp này?
Bóng đen suy tư một lúc.
- Trước đó là ám sát, còn hiện tại là đi xin rượu... Cảm thấy thật xấu hổ, lão đại làm việc thật sự không thèm cân nhắc cho cảm xúc của chúng ta mà.
...
Tạch tạch tạch...
Mặt đất chợt nứt ra, từng bộ xương Khô Lâu bò ra từ trong đó, chạy đến tụ tập trong Cấm Hồn Thành.
Từng đám Quỷ Hỏa xanh ngắt dày đặc đang cháy hừng hực bên trong hốc mắt của những bộ Khô Lâu này.
Một bộ Khô Lâu màu bạc đứng phía trước những bộ Khô Lâu này...
Lúc này, bộ Khô Lâu màu bạc đó đang giơ tay lên, vuốt cái cằm xương xẩu của mình, hiển nhiên là cũng đang suy nghĩ.
Đột nhiên, Quỷ Hỏa trong hốc mắt của bộ Khô Lâu màu bạc chợt nhảy lên.
Nhìn thấy một đám hắc khí lơ lửng trên bầu trời, Quỷ Hỏa đột nhiên trở nên sắc bén.
- Khung xương của Đọa Thần Quật...
- Tên gia hỏa Hắc Điện...
Hai người dường như có chút mâu thuẫn.
Đột nhiên, tâm thần của cả hai người thay đổi cùng một lúc.
Đường phẳng ở phía xa.
Một bóng người mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ đang bước đến với đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo đung đưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận