Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2847: Lựa chọn của Bộ Phương (1)

Có thể bình thường một chút hay không?
Hạ Thiên có chút im lặng nhìn Mộc Hồng Tử bước ra từ trong nhà lá.
Đương nhiên…
Chỉ là Mộc Hồng Tử bước ra ngoài thì cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng nếu như đó là Địch Thái Giới Chủ với thân hình trần truồng bước ra từ trong nhà lá thì bầu không khí này chắc chắn sẽ không khỏi có chút xấu hổ.
Ngược lại Địch Thái Giới Chủ thật sự không ngờ rằng Bộ Phương trở về!
Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Bộ Phương, đôi mắt của Địch Thái Giới Chủ đột nhiên trở nên ướt át.
- A! Tiểu Bộ Bộ!
Địch Thái Giới Chủ mở rộng đôi chân dài của mình rồi chạy từng bước một về phía Bộ Phương như thể đang chạy dưới ánh tà dương, mang theo những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
Bành!
Ngay khi Địch Thái Giới Chủ tới gần Bộ Phương, hắn ta đã bị Hạ Thiên với sắc mặt khó coi dùng một tay đánh bay đi.
- Gia hoả này... Trông thật sự là khó chịu mà.
Hạ Thiên xoa xoa nắm đấm mà nói.
Mộc Hồng Tử mỉm cười nhìn Bộ Phương.
Hắn ta đi đến bên cạnh Bộ Phương rồi vỗ vỗ bả vai hắn mà thở dài cảm khái một hơi.
Hạ Thiên rời khỏi đây, Địch Thái Giới Chủ cũng bị nàng lôi đi.
Ban đầu, Địch Thái Giới Chủ muốn cùng ôn chuyện cũ với Bộ Phương nhưng hắn ta lại bị Hạ Thiên đánh thẳng vào mặt rồi trực tiếp kéo đi.
Trên đỉnh Tiên Thụ chỉ còn lại Mộc Hồng Tử và Bộ Phương.
Mộc Hồng Tử bắt chéo hai tay lại, áo bào có màu trắng tinh như thể được ánh sáng chiếu rọi.
Mộc Hồng Tử bắt chéo hai tay lại, đứng ở bên trên như thể hòa làm một thể với toàn bộ Tiên Trù Giới.
Tuy nhiên, trên thực tế Địch Thái Giới Chủ mới thật sự là người hòa làm một thể với Tiên Trù Giới.
Bộ Phương trực tiếp lấy ra một cái ghế từ Điền Viên Thiên Địa trước nhà lá rồi ngồi lên trên đó mà yên tĩnh nhìn màn biểu diễn của Mộc Hồng Tử.
Yên lặng hồi lâu.
Mộc Hồng Tử nói.
- Không hổ là nam nhân mà Mộc Hồng Tử ta nhìn trúng. Chỉ trong một thời gian ngắn, tu vi của ngươi đã đạt đến cấp Thần Hoàng...
Mộc Hồng Tử quay người lại rồi mỉm cười nói.
Nụ cười của hắn ta làm cho người khác cảm giác như một làn gió xuân.
Bộ Phương không cười mà chỉ gật đầu với Mộc Hồng Tử.
Bởi vì Bộ Phương cảm thấy rằng tu vi của Mộc Hồng Tử... Dường như càng thêm thâm sâu khó lường, có khả năng không còn ở cảnh giới Thần Hoàng nữa.
- Ban đầu ta chỉ còn lại hồn tàn nhưng sau khi tu dưỡng bây giờ tu vi đã khôi phục lại đỉnh phong.
- Ta đã từng vô cùng ưa thích trù nghệ nấu nướng, thế nhưng bây giờ ta... Đã lâu rồi không cầm Thái Đao.
Mộc Hồng Tử nói.
Những lời này làm Bộ Phương hơi nheo mắt lại, càng có thêm tinh thần.
- Ngươi có biết trên người ta đã xảy ra chuyện gì không?
Bộ Phương hỏi.
Mộc Hồng Tử gật đầu không chút ngạc nhiên.
- Ngươi đã lựa chọn con đường này mà không hề do dự thì nhất định sẽ gặp phải tình huống này... Bây giờ ngươi không có vị giác, khứu giác, cả tinh thần lực cũng không có... Hiện tại ngươi không phải là một đầu bếp đỉnh cấp.
Mộc Hồng Tử nói.
- Tại sao chứ?
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, đây mới là điều hắn muốn biết.
Mộc Hồng Tử đúng như dự đoán, đã biết là chuyện gì.
Mộc Hồng Tử im lặng rồi hắn ta chậm rãi quay người lại mà nhìn Bộ Phương, ánh mắt dần dần trở nên có chút mờ mịt.
- Bởi vì... Ta đã từng giống như ngươi vậy...
Mộc Hồng Tử thở ra một hơi.
- Đây là một sự lựa chọn, ngươi có thể cho rằng đây là một bài khảo nghiệm, thế nhưng... Khảo nghiệm này lại có chút tàn khốc, nó khiến một người yêu quý trù nghệ mất đi vị giác, xúc giác và khứu giác, cò có cả tinh thần lực... Đơn giản chính là một kiểu tra tấn cực kỳ tàn ác.
Mộc Hồng Tử nói.
- Ngươi có một tâm lý rất tốt, rất lạc quan.
- Lúc trước, ta điên cuồng muốn tìm biện pháp giải quyết, điên cuồng muốn khôi phục khứu giác, ta muốn nấu nướng, ta muốn tiếp tục đi con đường Trù Thần.
- Thật đáng tiếc... Hiện thực đã cho ta một gậy tàn nhẫn, cuối cùng thì ta cũng đã thất bại.
Mộc Hồng Tử cười khổ nhìn Bộ Phương một cái, hắn ta vô cùng hâm mộ trạng thái này của Bộ Phương.
Rất bình tĩnh. Hắn ta không thể có được sự bình tĩnh này.
Tất nhiên, sự bình tĩnh của Bộ Phương có thể chỉ là vẻ bề ngoài.
- Làm thế nào ta mới có thể khôi phục trù nghệ một lần nữa?
Bộ Phương nói.
Đây mới là điều quan trọng.
Tuy nhiên, Mộc Hồng Tử lại lắc đầu.
- Ta không biết, điều này còn phụ thuộc vào ngươi, đây thật sự là một khảo nghiệm mà “Nó" cho ngươi, nếu ngươi không thể hoàn thành... Ngươi có thể bị loại hoặc thậm chí sẽ bị mạt sát.
Mộc Hồng Tử nói, những lời của hắn ta cũng giống như hệ thống.
Mộc Hồng Tử cũng không biết sao?
- Tuy nhiên, ta đã suy nghĩ rất nhiều sau khi phục sinh. Đối với loại khảo nghiệm này, mỗi người đều có đáp án của riêng mình, có lẽ hắn muốn ngươi tìm ra bản chất trong trù nghệ của ngươi. Bất cứ chuyện gì cũng đều có bản chất của nó, nếu như ngươi không thể tìm ra bản chất rõ ràng trong đó thì không có cách nào để đạt tới đỉnh phong.
Mộc Hồng Tử nghiêm túc nói.
Kể từ lúc đó, hắn ta đã nhìn thấy chính mình trong Bộ Phương, một người đã từng lâm vào tình trạng mịt mù.
Thật tiếc khi hắn ta đã từng không có ai để giải thích những nghi ngờ của hắn ta.
So với Bộ Phương, hắn ta thật bất hạnh.
Nếu không, hắn ta có thể tiến xa hơn trên con đường của Trù Thần.
- Tìm kiếm bản chất thuộc về trù nghệ của ta...
Bộ Phương hơi giật mình.
Lời nói của Mộc Hồng Tử khiến hắn rơi vào trầm tư.
Mặc dù miệng Bộ Phương hô hào muốn trở thành Trù Thần đứng đầu chuỗi thức ăn trong Huyền Huyễn Thế Giới.
Thế nhưng con đường thật sự của Trù Thần là gì?
Bộ Phương tự hỏi bản thân, hắn thật sự chưa từng nghĩ về điều đó.
Có lẽ, lúc trước khi mới ngưng tụ trù đạo chi tâm, hắn đã nghĩ đến điều đó, nhưng kiểu suy nghĩ đó chỉ là hời hợt và thoáng qua.
Nhưng bây giờ, hệ thống đã phong tỏa tinh thần lực của hắn, từ từ tước bỏ xúc giác, khứu giác và vị giác của hắn.
Có lẽ cũng là để cho hắn có thể tìm kiếm bản chất này.
Nếu thật sự có thể tìm thấy bản chất, ngay cả khi không có những thứ này thì vẫn có thể kiên định bước đi trên con đường kia mà không phải do dự.
Ánh mắt Bộ Phương sáng lên.
Mộc Hồng Tử dường như cũng nhận thấy rằng Bộ Phương đã nghe lời của mình.
Trong lúc nhất thời, hắn ta có chút hâm mộ.
- Chíu chíu chíu... Tiểu gia hoả, đến đây với mỹ nam ta đi.
Mộc Hồng Tử nhìn Bộ Phương đang lâm vào trầm tư thì cười cười, cũng không quấy rầy, ngược lại còn trêu đùa Tiểu Hồ và Tiểu Bì trên vai Bộ Phương.
Thiên Thần huyết đang chảy xuôi trong cơ thể của Tiểu Hồ, huyết mạch đã sớm không còn là Cửu Vĩ Hồ tầm thường nữa.
Mà Tiểu Bì thì khiến Mộc Hồng Tử hơi nheo mắt lại.
Ngay sau đó, nụ cười trên khóe miệng hắn ta càng rạng rỡ.
Hắn ta ôm hai tiểu gia hoả rồi rời khỏi nhà lá.
Để chỗ này lại cho Bộ Phương.
Đồng thời hạ lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào đây dù chỉ một bước.
Bộ Phương ngồi trên ghế, nhìn về phía nơi xa, đôi mắt mở to rồi lâm vào trầm tư.
Thật sự muốn đi đến cuối một con đường không phải là điều dễ dàng bởi vì trên con đường cuối cùng ấy vẫn luôn đầy chông gai, sỏi đá sắc nhọn, vô cùng gian nan và khổ sở.
Một lời của Mộc Hồng Tử khiến cho Bộ Phương bắt đầu rơi vào trầm tư.
Hắn đang tự hỏi cũng có thể nói là... Đang lựa chọn.
...
Tiên Trù Giới.
Tầng thứ tư phồn vinh.
Bây giờ, tầng thứ tư của Tiên Trù Giới là phồn vinh nhất.
Sau khi Mộc Hồng Tử tiếp quản Minh Khư, hắn ta đã tiến hành cải tiến Tiên Trù Giới, dù sao ban đầu Tiên Trù Giới thuộc về thế giới của hắn ta nên hắn ta cũng có những cảm xúc khó nói rõ đối với nơi này.
Tiên Thụ là pháp bảo của hắn ta, hắn ta sử dụng Tiên Thụ để toạ trấn Tiên Trù Giới.
Đồng thời phân chia làm Tứ Giới, điểm này cũng giống như Tiên Trù Giới trước đây, không hề thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận