Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1040: Tân Cốc Chủ của Thao Thiết Cốc (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này nếu không phải hắn chọc giận Hắc Long Vương, hắn cũng không thoát khỏi Hắc Long cung, chạy đến Tiềm Long Đại Lục. Mà lại vì truyền thừa mà mạo hiểm tiến vào khu vực của Thánh Địa Vương Đình.
Hơn nữa còn là Thao Thiết Cốc, liều mình nguy hiểm để cướp đoạt cơ duyên nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng mà hắn có được cơ duyên tốt hơn, đó chính là Tôm Tổ!
Mặc dù Thao Thiết là Thần Thú Thượng Cổ nhưng có phải Hải Thần Thú hay không thì cũng ảnh hưởng không nhỏ tới Bạch Sa.
Nếu như đặt tâm Thao Thiết và Tôm Tổ cùng một chỗ bảo hắn lựa chọn, Bạch Sa khẳng định sẽ chọn Tôm Tổ, dù sao thì vẫn là đồng hương Vô Tận Hải Vực.
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Cho nên hắn quyết định vô cùng sáng suốt, ôm chặt bắp đùi Tôm Tổ.
Tròng mắt xám của tb lấp lóe, hơi nghi hoặc liếc nhìn Bạch Sa một chút. Miệng Bạch Sa toét ra như răng cưa, cười ôn hòa một tiếng.
Bạch Sa tận lực tỏa ra thiện ý, nhưng mà…
Tb không nói hai lời, vung Chiến Thần Côn tới, tên kia cười xấu như vậy xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì!
Bích Liên Thiên trốn, rốt cuộc nàng cũng không chịu được cái loại ủy khuất này!
Nằm trên đài sen xanh ngọc, lắc lư chạy trốn.
Ánh mắt Tử Tôn lấp lóe, trong lỗ mũi đều có khí nóng dâng lên, hắn nhìn cục gạch của Minh Vương Nhĩ Cáp, lại nhìn một chút con chó đen đang bước đi như mèo.
Khóe miệng nhất thời co lại.
Thân hình di chuyển, trực tiếp xé mở hư không, chạy trốn.
Hai tôn Minh Khư Sinh Linh cường đại…
Không thể đánh được, Tử Tôn rất rõ. Biết rất rõ phân thân này của hắn còn có thể đánh không lại một cái khổng lồ, huống hồ là con chó kia.
Cho nên hắn lựa chọn bỏ chạy, luyện một phân thân cường hãn không hề dễ dàng, Tử Tôn không muốn lãng phí ở đây.
Trước khi đi, lúc bước vào hư không.
Mái tóc Tử Tôn tung bay, quay đầu nhìn Tử Vân Thánh Nữ ở phía xa.
- Nha đầu này, nhanh đi theo ta!
Tử Tôn nói ra, vô cùng uy nghiêm.
Tử Vân Thánh Nữ sững sờ, sau đó hừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Tử Tôn nữa.
Tử Tôn sầm mặt lại, trong lòng tức giận nhìn nha đầu không nghe lời này.
Bỗng nhiên đôi mắt hắn trừng một cái.
Bởi vì cái tên lưu manh cầm cục gạch kia lại đến bên cạnh con gái của hắn, vươn tay vỗ vào bả vai con gái hắn vừa nói vừa cười!
Xoa xoa!
Tên lưu manh kia dùng cục gạch đánh vào mặt hắn, thế mà còn muốn cưa cẩm con của hắn?
Đùa cái gì vậy!
Tử Tôn giân, một chân hắn đã bước vào hư không, hận không thể xông ra đại chiến một lần nữa với tên lưu manh cầm cục gạch kia. Nhưng mà đây chỉ là một phân thân, không phải bản thể, đánh không lại tên lưu mạnh kia. Chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp!
Uỳnh…
Hư không bế hợp lại, biến mất không thấy gì nữa.
- Ngươi đừng sợ, tên kia đã bị ta đánh sưng mặt rồi, không dám mắng ngươi đâu, nói dẫn người đi ăn Lạt Điều của ông chủ Bộ, ngươi còn chưa được nếm thử.
Minh Vương Nhĩ Cáp nghiêm túc nói.
Tử Vân Thánh Nữ đỏ mặt, che miệng, ghé vào cười e thẹn.
Cáp ca ca thật tốt.
Tranh đoạt truyền thừa, giống như hạ màn kết thúc.
Tử Tôn đào tẩu, Cung Chủ của Thánh Địa Diêu Quang cũng thoát đi, Bạch Sa phản chiến chỉ ôm bắp đùi tôm, người khổng lồ kia cũng bị một chân chó đạp vụn.
Truyền thừa cũng thu hoạch được, tâm Thao Thiết cũng đã có chủ, tất cả đều kết thúc.
Có cường giả không cam tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương, muốn tranh đoạt tâm Thao Thiết.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy con chó mập giữa không trung, đặt chân xuống thuyền U Minh, trong lòng tất cả mọi người đều run lên một hồi, ý định ngấp nghé ban đầu cũng biến mất.
Con chó kia vô cùng hung ác.
Cho nên vô số cường giả đều lui, đôi mắt bọn họ lấp lóe, bay đi nhanh chóng rời khỏi phế tích nơi đặt truyền thừa.
Tại bên trong phế tích chắc chắn không tìm được vật gì tốt nữa.
Ánh mắt Sở Trường Sinh cảm động, bao nhiêu năm truyền thừa Thao Thiết Cốc cũng trở về.
Đây cũng có nghĩa là Thao Thiết Cốc của bọn họ cũng quật khởi được.
Những cường giả ban đầu vốn xếp ở trong thánh địa còn lại Thao Thiết Cốc, cũng đều rời đi, không ở lại Thao Thiết Cốc.
Bởi vì không còn ý nghĩa gì nữa.
Truyền thừa Thao Thiết Cốc đã được kế thừa. Ban đầu họ muốn tranh đoạt tâm Thao Thiết, cũng sợ con chó đen kia, bọn họ không còn cơ hội nữa.
Cho nên bọn họ nhanh chóng phải trở về bẩm báo tin tức.
Tin tức Thao Thiết Cốc xuất hiện Minh Khư Sinh Linh cường đại, càng làm cho bọn họ chấn động.
Bọn người Bộ Phương đi xuống.
Tước vũ bào trên thân Bộ Phương tản ra ánh sáng rạng rỡ, cả người đi bộ nhàn nhã.
Hắn rất bình tĩnh, tuy nhiên quá trình lần này quá nguy hiểm, một chút nữa thôi hắn đã bị dung hợp với tâm Thao Thiết, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn gắng gượng được.
Chính như hắn nói, hắn không cần dung hợp với tâm Thao Thiết. Hắn chỉ dựa vào chính mình không ngừng trưởng thành, đạt đến Trù Thần.
Sắc mặt Sở Trường Sinh run rẩy nhìn Tiểu Nha chậm rãi đi xuống, nhìn Pha Lê ký ức truyền thừa ở mi tâm của Tiểu Nha, thân thể run lên.
Chính là bị cảm động.
Tiểu Nha là tương lai Thao Thiết Cốc của hắn, là chỉ huy Thao Thiết Cốc một lần nữa bảo hộ Tiềm Long Vương Đình…
Từ hôm nay trở đi, Tiểu Nha chính là Tân Cốc Chủ của Thao Thiết Cốc!
- Lão phu Sở Trường Sinh… bái kiến Cốc Chủ!
Nước mắt Sở Trường Sinh tuôn đầy mặt, nhìn Tiểu Nha cúi đầu bái.
Mà ngay lúc Sở Trường Sinh cúi người, hệ thống trong óc Bộ Phương cũng vang vọng lên âm thanh đàm thoại nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận