Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3128: Đi đường nên đi (2)

Notice: Undefined offset: 95
Dương Tiễn dơ tay lên, cong ngón búng ra. Pháp lực chuyển động rơi vào trên thân Độc Cô Vô Song. Thân thể già nua kia dần hồi phục bằng tốc độ nhìn bằng mắt trần cũng có thể thấy được. Nhanh chóng khôi phục lại tới thời trẻ, như thời gian quay trở lại 300 năm trước.
Đương nhiên thủ đoạn này của Dương Tiễn cũng không phải đảo ngược thời gian, chỉ là giúp đối phương khôi phục khí huyết, bát cửu trọng sinh nở rộ sinh cơ.
Uỳnh…
Linh hồn quy vị, Độc Cô Vô Song nhanh chóng mở mắt. Hắn thở từng chút phì phò, trên trán đầy mồ hôi.
Hắn chết rồi sao?
Không…
Hắn chưa chết, hắn vẫn còn sống? Sao hắn có thể còn sống được? Sinh mệnh đi tới điểm cuối cùng, hắn còn nhìn thấy sông luân hồi. Sao hắn lại còn sống?
Độc Cô Vô Song nhìn thân thể mình, tràn ngập sinh cơ khiến hắn phải hít vào một hơi lạnh.
- Ta…
Độc Cô Vô Song hé miệng, sau khi thấy Hậu Thổ và Dương Tiễn thì quay đầu nhìn về phía Bộ Phương già nua ở xa.
Chẳng lẽ là Bộ Phương cứu hắn? Tiên sư rốt cuộc cũng xuất thủ?
- Ông chủ Bộ, chúng ta trở về đi, tu hành một lần nữa, đến lúc Hồn Thần xuất thế còn cần ngươi trấn áp.
Hậu Thổ nhìn Bộ Phương, ánh mắt có chút sốt ruột. Nàng cứu Độc Cô Vô Song cũng chỉ là chuyện tiện tay, Bộ Phương trở lại Hồng Hoang mới là chuyện quan trọng nhất.
Dương Tiễn cũng không nói gì thêm, đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn Bộ Phương. Hao Thiên Khuyển lè lưỡi, liếm liếm mặt hắn.
Tất cả đều đang mong chờ.
Trong hư không, thân thể Điểu Gia bao phu trong màn sương, nhìn Bộ Phương thở dài một hơi. Sau đó thân thể lại một lần nữa ẩn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
300 năm hắn đã chứng kiến Bộ Phương thay đổi.
Sự thay đổi kia là sâu trong linh hồn, từng ngày thay đổi. Hắn chưa bao giờ nghĩ Bộ Phương ở cấp độ này rồi, trù nghệ còn có thể phi thăng. Mỗi một món ăn Bộ Phương nấu đều ẩn chứa tình cảm thuần túy. Điểu Gia vô cùng cảm khái.
Lúc trước ở di tích Thượng Cổ Thiên Thần, hắn đã từng luận đồ ăn với Bộ Phương. Khi đó Bộ Phương còn kiên trì cho rằng món ăn có ngon hay không đều quyết định bởi sự chất lượng của nguyên liệu nấu ăn. Khi đó một vò rượu Phu Thê Thiên Thần là Điểu Gia đã phản bác Bộ Phương.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, mấy trăm năm trôi qua Bộ Phương lại từ bỏ điều mà chính mình đã kiên trì, đi vào con đường trù đạo hữu tình. Giống như rượu Phu Thê Thiên Thần, trong mỗi một món ăn đều có tình cảm chan chứa.
Nhưng mà, đường hữu tình, càng khó đi hơn. Đi tới cuối cùng, hữu tình… có lẽ phải dùng sinh tử để chứng minh.
300 năm, Điểu Gia vẫn một mực ẩn mình bảo vệ Bộ Phương. Bộ Phương đi khắp hành tinh này cảm nhận con đường hữu tình.
Ban đầu là từ tình cảm ấm áp nơi thôn trang, rồi cả toàn hành tinh này, toàn bộ tình cảm đều được góp nhặt lại.
Bây giờ Bộ Phương đã đi qua phù hoa, chỉ còn lại… tinh hoa.
Đáng tiếc, con đường hữu tình cũng không đơn giản như vậy.

Bộ Phương lắc đầu, nâng chén uống một ngụm rượu. Hắn quay đầu nhìn về phía Độc Cô Vô Song.
- Bây giờ ngươi đã thành tiên, muốn ở lại… hay là rời đi? Đường thành tiên đã mở rộng với ngươi.
Bộ Phương nói, đôi mắt hắn rất bình thản. Sự bình thản này khiến tim Hậu Thổ và Dương Tiễn đều đập nhanh không ngừng.
Độc Cô Vô Song vẫn còn ngẩn ra, hắn cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hắn đã thành tiên?
Tinh thần nhất động, pháp lực mãnh liệt trong cơ thể khiến mặt hắn đỏ lên. Hắn đi theo Bộ Phương 300 năm, kiếm ý sớm đã có thể phá toái hư không. Mặc dù hắn không sâu sắc như Bộ Phương muốn nhưng trong suốt quá trình Bộ Phương cũng diễn giải cho hắn.
Kiếm của hắn không phải là kiếm vô tình, chính là kiếm dung hợp tình cam.
- Tiên sư… Vô Song thề chết đi theo tiên sư!
Độc Cô Vô Song quỳ rạp xuống đất, tâm tình phức tạp kích động nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Bộ Phương gật gật đầu, không nói gì thêm. Hắn bảo Hậu Thổ và Dương Tiễn rời đi.
- Các ngươi đi đi, nên về ta sẽ về, nếu không thể về thì tất cả thuận theo lẽ thường. Sơn Hà Xã Tắc Đồ chỉ có thể trấn áp Hồn Thần ngàn ngăn, nếu ta không trở về, cưỡng ép thì khi Hồn Thần xông phá ta cũng không ngăn cản được, không có ý nghĩa gì hết.
Bộ Phương nói.
- Nợ thiếu ta đã trả, bây giờ… điều ta muốn làm là đi đường nên đi.
Bộ Phương nói khiến Dương Tiễn và Hậu Thổ không khỏi nhíu mày.
Bọn họ không đoán ra được trong lòng Bộ Phương đang nghĩ gì. Nhưng Bộ Phương quật cường, bọn họ không thể làm gì, nhanh chóng rồi đi.
Mà những cường giả khác cũng lần lượt đi vào bái Bộ Phương, rồi mới đi.
Đúng là phiền phức, Bộ Phương bảo Tiểu Bạch xuất thủ đuổi mấy vị tiên đi, sau đó rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Độc Cô Vô Song vô cùng kinh hãi. Hóa ra cục sắt Tiểu Bạch kia lại mạnh như vậy!
Tiên nhân đều ở bên ngoài quán ăn.
Thời gian trôi qua, thấm thoát đã là 200 năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận