Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2274: Đại Thánh xử lý Bán Thần? (2)

Notice: Undefined offset: 255
- Bộ lão bản… muốn chết à?
Trong Hoàng Tuyền Thành, mọi người xôn xao bàng hoàng, nhiều người nhìn thấy hỏa cầu rơi xuống từ trên trời mà tinh thần trở nên chán nản.
Bọn họ có thể dễ dàng đoán được kết quả.
Tuy rằng Bộ Phương đã đột phá lên đến Cửu Chuyển Đại Thánh, nhưng… Đế Thính chính là Bán Thần đó!
Bán Thần và Đại Thánh, đó là sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất.
Mạnh như Minh Vương Thiên Tàng mà khi đối đầu với Đế Thính còn bị đánh cho như chó.
Bộ Phương chỉ là một tên đầu bếp, thân thể không được tôi rèn trong chiến đấu, thì sao có thể đánh ngang hàng với Đế Thính được?
Đạo lý này ai cũng hiểu hết.
Rầm rầm rầm!
Tiếng động ầm ĩ từ trên trời vọng xuống, ngày càng gần hơn.
Tốc độ rất nhanh.
Bên dưới Hoàng Tuyền Thành.
Đã có người nhanh chân chạy đi.
Nhưng cũng có người không sợ chết, không chạy ra ngoài thành mà lại chạy về phía hỏa cầu sẽ rơi xuống kia.
Coi như có phải chết thì bọn họ cũng muốn thấy mặt Bộ lão bản lần cuối.
Bởi vì bọn họ là khách hàng thân thiết của Bộ lão bản mà!
Khói đen bốc lên, hỏa quang phun trào.
Tiếng động lao xuống vang vọng trong không trung.
Cuối cùng.
Dưới sự chú ý của mọi người, hỏa cầu kia rơi xuống bên ngoài Hoàng Tuyền Thành.
Ầm một tiếng nổ lớn.
Trong nháy mắt khi hỏa cầu đập xuống mặt đất, dường như toàn bộ Địa Ngục cũng đều rung chuyển theo.
Khí lãng khủng bố ập xuống.
Bên trong Hoàng Tuyền Thành, tất cả những cường giả đều tập trung năng lượng biến thành một lớp bảo vệ, ngăn cản nguồn lực lượng này tấn công, bằng không thì toàn bộ Hoảng Tuyền Thành đều sẽ bị lật tung lên!
Nhiệt khí dâng lên, cát vàng cuộn trào, đá bắn tung tóe.
Minh Khôi lão tổ cười ha hả, mặc dù cơ thể của nàng bị một nồi của Bộ Phương đập vỡ.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của nàng.
Đó là phấn khích cười to!
Đế Thính trừng phạt tên đầu bếp kia khiến nàng cảm thấy vô cùng hài lòng!
Thân hình lướt ngang qua mọi người bay ra ngoài thành.
A Tử ôm Tiểu Long, suy nghĩ một lát cũng theo ra.
Đáng tiếc cho một vị đầu bếp tài năng, trong lòng A Tử nghĩ như vậy, càng nghĩ lại càng cảm thấy tiếc.
Đó là vị đầu bếp vô cùng giỏi, giỏi hơn nhiều so với Đại Tráng.
Ầm ầm.
Chấn động kinh người giảm bớt, chỉ còn lại khói đen bốc lên trong đống đổ nát.
Khoảng đất bên ngoài Hoàng Tuyền Thành bị đục thành một cái hố sâu.
Dòng chảy của Hoàng Tuyền Hà cũng bị ảnh hưởng.
Mọi vật ở xung quanh đều bị vỡ nát, bức tường thành cũng rạn nứt.
Đủ để chứng minh trận chiến này ác liệt đến cỡ nào.
Lần tấn công này chỉ sợ là ngay cả Đại Thánh cũng phải tan xương nát thịt mất.
Trừ khi có được cơ thể tráng kiện như Bá Thể lão tổ thì may ra còn giữ được một hơi tàn.
Trên tường thành.
Người đứng xem chật như nêm cối.
Mọi người thi nhau rướn cổ lên nhìn về phía cái hố sâu hoắm này.
Chỉ cần liếc qua cái hố sâu hoắm này cũng đủ để người ta phải rùng mình.
Địa thế đều bị cơn địa chấn này làm cho thay đổi.
Mọi người ở Hoàng Tuyền Thành im lặng không nói, có người đau xót, có người lại thở dài ngao ngán.
Có người nghĩ đến sau này không còn được thưởng thức mỹ thực của Bộ lão bản nữa thì lòng đau như cắt.
Không ai nghĩ rằng Bộ Phương sẽ có cơ hội sống sót, dù sao thì Đại Thánh vốn không có cửa đấu lại Bán Thần.
Rầm!
Minh Khôi lão tổ nhảy xuống từ trên bức tường thành, từng cái chu mâu (*con nhện) hủy diệt nổi lên ở sau lưng, vang lên khi đập xuống đất, chu mâu hoạt động.
Nhanh chóng lao đến chỗ có cái hố sâu.
Con ngươi của nàng co lại, ngập vẻ hưng phấn, sát ý dày đặc trong mắt tóe ra:
- Chết… chết… Ngươi nhất định phải chết.
Rầm!
Tám cái chu mâu đập xuống mặt đất.
Mặt đất bất chợt bị đào xới lên.
Thân hình của Minh Khôi lão tổ nhảy lên.
Chu mâu phản chiếu sự lạnh giá trong không trung.
Lại chém về phía hố sâu.
Thần niệm của nàng không cảm nhận được luồng khí tức của tên đầu bếp kia, chẳng lẽ tên đầu bếp đó chết rồi hay sao?
Chết rồi! Cho dù chết thì cũng phải dựng hắn dậy để giải mối hận trong lòng nàng!
Mọi người đứng trên bức tường ở Hoàng Tuyền Thành đều trở nên nhốn nháo.
Không nghĩ rằng Minh Khôi lão tổ lại ác độc như thế.
Bỗng nhiên.
Mọi người có mặt ở đây được phen sửng sốt.
Bọn họ ngước nhìn lên cái vòng xoáy trên bầu trời.
Từ trong đó.
Có một bóng người chậm rãi hạ xuống.
Hả?
Bóng dáng kia có vẻ thân quen.
Mọi người ngẩn ra.
Tiếp đó ánh mắt mọi ngời đồng loạt ngưng tụ, nhìn thật kỹ, lần này… thấy rất rõ!
Xem xét xong, mọi người đều hít sâu một hơi.
Dáng vẻ mọi người ở đây như gặp quỷ.
Nhìn bóng người xuất hiện trong đám mây kia, lại ngó xuống cái hố sâu hoắm.
Vẻ mặt vừa khó hiểu vừa kinh hãi!
Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Tử như không tin vào đôi mắt của bản thân, hai tay bịt miệng, nhìn theo thân hình đang dần hạ xuống, trong lòng như dậy sóng.
Bộ Phương… không chết!
Hơn nữa còn có dáng vẻ không bị tổn hại xuất hiện từ trên không.
Thế là ai đã ngã xuống đất vậy?
Giống như thiên thạch ở chiến trường từ trên cao rơi xuống… là ai thế?
Còn có thể là ai nữa?
Không phải Bộ Phương… Thì chỉ có thể là… Bán Thần Đế Thính mà thôi!
Bán Thần đối chiến Đại Thánh, ngược lại Bán Thần còn bị đánh cho ngã xuống đất sao?
Kẻ chuyện cười à?
Rầm!
Minh Khôi lão tổ phóng đến, mặt mày dữ dằn, chu mâu giơ lên, rồi đâm mạnh xuống.
Bất chợt.
Giọng nói giận dữ phát ra từ trong cái hố sâu vọng lên:
- Cút!
Rầm!
Một luồng năng lượng mềm mại bất ngờ đánh lên người của Minh Khôi lão tổ, tám cái chu mâu nháy mắt bị đập hết.
Thân thể bắn ngược trở lại giống như một quả pháo, đập lên tường thành đánh ầm một tiếng.
Lõm sâu vào, khiến cho bức tường suýt nữa sụp luôn.
Bên trong cái hố sâu.
Vang lên âm thanh đá vụn cọ xát.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.
Tiếp đó là Đế Thính xuất hiện trong thân hình của một bé trai, từ từ bước ra từ chỗ đó.
Ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt hình ảnh Bộ Phương đang lơ lửng trên không.
Bầu không khí đột nhiên cứng lại.
Giờ phút này, dáng vẻ của Đế Thính vô cùng thảm hại.
Cơ thể cháy đen, kiểu chó cắn áo rách.
Dáng vẻ đáng yêu ban đầu đã sớm biến mất không còn gì nữa.
Đế Thính nhìn Bộ Phương, lại quay ra nhìn chùm sáng phóng lên tận trời của Hoàng Tuyền tiểu điếm.
Hắn ta có thể cảm nhận được chùm sáng kết nối với Hỗn Độn Vũ Trụ, giống như có sự tồn tại của vô thượng đang quan sát.
Hắn ta muốn phá hỏng lần đột phá này của Địa Ngục Khuyển, nhưng có lẽ không được.
Nếu đã không phá hủy được, vậy thì…
Sát ý trong mắt Đế Thính tăng lên.
Sau đó, hắn ta nâng tay lên.
Minh Khôi lão tổ đang bị ghim chặt vào bức tường thành thì bị lực hút mạnh mẽ hút ra đến ầm một tiếng.
Âm thanh vang lên, lơ lửng trước mặt Đế Thính.
Nửa bên mặt của Đế Thính bị Minh Khôi lão tổ che lại, nửa bên còn lại vẫn liếc nhìn Bộ Phương hằm hằm.
Mở to mắt nhìn trừng trừng.
Tiếp đó, cánh tay mập mạp đưa lên, cắm thẳng vào lồng ngực của Minh Khôi lão tổ.
Rút Nguyên Thạch được ghim trong đó ra.
Bàn tay cầm chặt Nguyên Thạch.
Lực lượng bùng nổ, loạt xoạt một tiếng, Nguyên Thạch đã bị bóp vụn.
Luồng sáng nhỏ bé từ Nguyên Thạch trào ra, chui vào cơ thể của Đế Thính.
Thân thể của Minh Khôi lão tổ co giật dữ dội, đôi mắt không dám tin nhìn thẳng vào Đế Thính.
Sau đó, sinh cơ trên người nàng tan đi, chậm rãi biến mất.
Ầm một tiếng.
Thi thể của Minh Khôi lão tổ đập xuống đất.
Còn trên người Đế Thính, khí tức không ngừng tăng lên.
Một lát sau, gầm lên một tiếng.
Dường như đang đối chọi với chùm sáng khí tức của Cẩu gia bên trong tiểu điếm.
Mà trên người hắn ta bỗng chốc cũng có chùm sáng bộc phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận