Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2053: Xao động cả vùng cấm địa Địa Ngục (1)

- Đợi đã, là ta!
Hoàng Tuyền Đại Thánh dừng lại, nắm lấy một nhánh cỏ, khóe miệng nhếch lên mà hô lớn.
Trên mặt hắn hằn lên một dấu bàn tay đỏ lựng…
Cẩu gia ngẩn người, móng vuốt đã vung lên cũng khựng lại vì giọng nói quá đỗi quen thuộc kia.
- Sao lại là lão già ngươi?
Sau khi nhìn rõ tướng mạo của hắn, Cẩu gia trừng mắt, nói bằng giọng điệu không thể tin được.
Hình như lão già này vừa bị đánh bật ra từ bên trong huyết vụ.
Ở Địa Ngục mà vẫn còn có người có thể đánh bay được hắn sao?
- Khụ khụ… Bị hàng xóm cũ đánh bay ra ngoài này.
Hoàng Tuyền Đại Thánh có hơi xấu hổ, nhưng hắn cũng tủi thân lắm chứ.
Đường đường là Hoàng Tuyền Đại Thánh, vậy mà lại bị người ta đánh cho một bạt tai, đến cả dấu bàn tay cũng in hằn trên mặt.
Hắn biết nói gì nữa đây?
Rõ ràng là láng giềng vạn năm mà không thèm niệm tình niệm nghĩa gì cả!
- À đúng rồi, chó ghẻ, cái tên nhóc mà ngươi từng bảo vệ ấy… ở trong huyết vụ kia kìa, Hoàng Tuyền ta dùng thuật quan sát đã nhìn thấy ấn đường của tên nhóc ấy dày đặc huyết quang, e là sắp có tai ương, không phải điềm lành đâu.
Hoàng Tuyền Đại Thánh quệt máu tươi chảy ra trên mũi mình một cái rồi nghiêm túc nói.
Cẩu gia trừng mắt nhìn hắn, lão già này đang muốn xúi nó vào trong kia đây mà.
Nhưng mà… Thực ra nó cũng muốn vào đó xem sao, tên tiểu tử Bộ Phương kia đang rơi vào nguy hiểm, đối phương đã có thể đánh bay Hoàng Tuyền Đại Thánh bằng một cái tát.
Chứng minh người mà hắn đang đối mặt lúc này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường!
- Ai da, cái tên tiểu tử Bộ Phương này, không cho người ta bớt lo đi chút nào cả.
Nó thở một hơi dài thượt, lắc lư cái thân mập mạp mà sải bước chân tao nhã đi về phía huyết vụ, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn theo bóng lưng nó, đưa tay xoa mặt mình mấy cái, hắn thở nhẹ một cái rồi cũng đuổi theo sau.
Hắn lại phải đối mặt với hàng xóm cũ một lần nữa rồi.

Bộ Phương không hề hay biết người vừa bị đánh bay ra ngoài kia chính là Hoàng Tuyển Đại Thánh.
Nhưng hắn cũng vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ bên trong Thanh Đồng cung điện, chỉ một ánh mắt lướt qua thôi cũng đã đủ khiến hắn lạnh cả sống lưng.
- Hệ thống, ngươi có biết hắn là ai không? Chủ nhân thần bí của Thanh Đồng cung điện ấy…
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà nhìn Thanh Đồng cung điện, đối diện với ánh mắt kia, trong lòng hắn lại không ngừng hỏi hệ thống.
Thế nhưng hệ thống lại cứ im bặt không trả lời, dường như đã bặt vô âm tín luôn vậy.
Tình huống này khiến tâm trí Bộ Phương đột nhiên hoảng sợ.
Làm sao có thể như thế?
Sao hắn lại cứ có cảm giác như hệ thống đang trốn tránh tên chủ nhân của Thanh Đồng cung điện này vậy nhỉ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tóm lại chủ nhân của Thanh Đồng cung điện là ai?
- Bây giờ ngươi còn quá yếu… có điều sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ giống như ta mà thôi…
Đôi mắt kia như tràn ngập vẻ hỗn loạn khiến cho người ta vừa nhìn đã trầm luân vào đó.
Giọng nói không rõ nam hay nữ vang lên.
Ngay sau đó, cánh cửa của Thanh Đồng cung điện mở lớn ra.
Xì xì xì.
Có một dòng năng lượng đen xì lan ra từ bên trong cung điện.
Đó không phải là Minh Khí mà có vẻ như là một loại năng lượng cực kỳ tà ác.
Năng lượng này khiến cho Bộ Phương chấn động trong lòng.
Giống hệt như một tai ương trong truyền thuyết…
Vù...
Đóa Sen Vong Tình trong tay Bộ Phương đột nhiên nóng lên, thoát ra khỏi bàn tay hắn, treo lơ lửng ở giữa hắn và Thanh Đồng cung điện, tỏa ra một thứ năng lượng bàng bạc mà lại rực rỡ.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đóa Sen Vong Tình ấy.
Sau đó, ngay trước ánh mắt không thể tin được của hắn, một cánh tay duỗi ra từ phía Thanh Đồng cung điện. Cánh tay ấy đẹp không tì vết gần như là hoàn mỹ, cân đối hài hòa, nhìn có vẻ mềm mại nhưng vẫn mang nhiều sức mạnh.
Da thịt trắng nõn như bạch ngọc, không lẫn chút tạp chất nào, gần như không thấy được lỗ chân lông, căng tròn hoàn mỹ.
Từng ngón tay thon dài giống như một tác phẩm nghệ thuật do chính tay thượng đế cẩn thận chế tác, hoàn hảo đến mức khiến cho người ta không khỏi mặc cảm, tự ti.
Cánh tay ấy duỗi ra, nâng nhẹ đóa Sen Vong Tình.
Vù...
Bỗng nhiên, từ bên trong đóa sen có chín hạt Kim Sắc Liên Tử rơi xuống lòng bàn tay đẹp đẽ kia.
Ngay sau đó, cánh tay ấy lại thu về trong Thanh Đồng cung điện.
- Ta tặng Sen Vong Tình cho ngươi đó… chế biến thành món ăn, nó sẽ cản một tai họa giúp ngươi.
Giọng nói bên trong Thanh Đồng cung điện truyền đến.
Bộ Phương ngơ ngác.
Sen Vong Tình lại bay lơ lửng, sau đó tiêu tán rồi biến mất ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt Bộ Phương đột nhiên khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy quang cảnh bên trong Điền Viên Thiên Địa.
Sen Vong Tình lại đang lơ lửng trong đó.
Nó lao vùn vụt không ngừng, cuối cùng rơi xuống cành cây Đa Bảo Tiên Thụ kia.
Dường như Sen Vong Tình rơi xuống Đa Bảo Tiên Thụ đã bén rễ, cả đóa tròn vo, vô cùng hoàn mỹ, tựa như nó vốn dĩ đã sinh trưởng trên Đa Bảo Tiên Thụ vậy.
Tình huống này là sao?
Bùm.
Điền Viên Thiên Địa đột nhiên xuất hiện một sự thay đổi lớn.
Ngưu Hán Tam vội vàng đeo kính mắt, nhanh chân chui ra từ trong căn nhà gỗ, vừa khéo nhìn thấy được cảnh tượng khó tin này.
Vào giờ phút này, Linh Khí Thiên Địa tại Điền Viên Thiên Địa dâng cao.
Trong nháy mắt, toàn bộ Điền Viên Thiên Địa lại khuếch trương ra.
Tiểu U ôm lấy Tiểu Hồ mà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng cảm thấy có hơi khó tin.
Bên trong Điền Viên Thiên Địa, linh dược nở rộ, hoa lá đua nở, mầm non cũng nhú lên…
Có quá nhiều điều kỳ lạ đang diễn ra.
Điền Viên Thiên Địa giống như vừa được thăng cấp một lần nữa.
- Trời đất ơi… Bộ lão bản lại vừa làm chuyện ghê gớm gì vậy?
Ngưu Hán Tam tháo mắt kính xuống, con ngươi hắn ta cũng trừng lớn, hắn cảm nhận được hình như Thiên Đạo Ý Chí bên trong Điền Viên Thiên Địa đang lớn mạnh lên một bậc.
Bộ Phương thu hồi tâm thần lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Đồng cung điện.
Bỗng nhiên.
Tâm thần Bộ Phương run lên, hắn ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy hai dáng người xuất hiện ở đó.
Cẩu gia đang sải bước chân và Hoàng Tuyền Đại Thánh, người vừa mới bị đánh bay kia.
Cường giả trong Thanh Đồng cung điện cũng đã nhìn thấy Cẩu gia và Hoàng Tuyền Đại Thánh, dẫu vậy, ánh mắt cũng chỉ đảo qua một cái rồi lại thu về.
Cuối cùng, ánh mắt trong Thanh Đồng cung điện kia lại nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ta đi đây. Lần sau gặp lại, hy vọng ngươi sẽ cho ta thấy được điều gì đó bất ngờ một chút.
Giọng nói không phân biệt nổi là nam hay nữ kia lại cất lên, kèm sau đó là tiếng ầm vang rộng mở của Thanh Đồng Môn.
Vèo.
Một dòng năng lượng cực kỳ khủng khiếp tản mạt ra từ Thanh Đồng cung điện.
Cẩu gia và Hoàng Tuyền Đại Thánh còn chưa tới gần thì sắc mặt đã thay đổi.
Có tiếng chó thét gào thấu tận trời.
Cẩu gia phóng vọt lên trước, nó giơ Linh Lung Cẩu Trảo ra mà bao lấy Bộ Phương ở bên trong rồi nhảy phắt về hướng bờ sông Hoàng Tuyền.
- Uy lực thế kia… hàng xóm này của ta ghê gớm đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận