Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3135: Nói cái quái gì! (1)

- Thần?
Bộ Phương khẽ giật mình… có thể xưng Thần trước mặt hắn, chỉ có thể là Trù Thần trong truyền thuyết. Người tạo ra hệ thống, khiến Bộ Phương bước vào con đường Trù Thần. Vị cao cao tại thượng kia, giống như thao túng tất cả mọi thứ. Bộ Trù Thần, thực đơn Trù Thần, hệ thống Trù Thần…
Từ lúc vừa mới bắt đầu, tất cả mọi chuyện Bộ Phương hắn làm đều có liên quan đến Trù Thần. Mà lúc đó, hắn cũng vì mục đích trở thành Trù Thần mà cố gắng.
Nhưng mà…
Không biết từ lúc nào, Bộ Phương đã bắt đầu đi trên con đường của chính mình. Trong lòng hắn cái gọi là con đường Trù Thần kia đã không còn một mực treo trên đầu hắn, mà bây giờ chính là một con đường mà hắn một lòng muốn đi. Dù cho con đường đó tràn đầy chông gai thử thách.
- Đúng… tới giúp ngươi đi bước cuối cùng… Thần.
Bóng người mơ hồ kia như đang cười.
Nụ cười kia lại khiến Bộ Phương không thoải mái. Hắn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nơi này là nơi nào? Không gian luân hồi?
Nhưng cũng không hẳn là như vậy, Bộ Phương sớm đã thoát khỏi sự trói buộc của thiên địa, không ở trong luân hồi.
Đối phương mặc áo bào trắng tung bay, tuy nhiên không nhìn ra khuôn mặt. Nhưng Bộ Phương lại rất bình tĩnh thong dong, có lẽ 500 năm sống như người phàm khiến hắn khó có thể bị dao động.
- Có vẻ như ngươi không quá kinh ngạc?
Bóng người mơ hồ kia lại nói, trong lời nói có chút kinh ngạc.
- Tại sao phải kinh ngạc, ta biết sớm muộn ngươi cũng sẽ tới.
Bộ Phương thản nhiên nói. Hắn đứng đối mặt với người kia, tóc dài màu đen phiêu đãng.
- Mấy trăm đời chủ ký sinh… có thể đi được tới nơi này chỉ có ngươi, ngươi không cảm thấy kiêu ngạo à?
Bóng người mơ hồ kia nói.
- Ngươi có muốn nhận được sự trợ giúp của ta, chính thức chạm tới cảnh giới Trù Thần… muốn trở thành sự tồn tại chí cao vô thượng.
Bóng người mơ hồ kia mỉm cười, giọng nói của người kia vô cùng dịu dàng cảm giác như gió mùa xuân.
Bộ Phương không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương.
- Trên thực tế, có một vài chủ ký sinh lúc trước cũng có thể bước vào tới bước này nhưng bọn hắn từ chối…
Bóng người mơ hồ có chút đáng tiếc nói. Hắn giơ tay lên như muốn vuốt ve gương mặt của Bộ Phương. Nhưng khi hắn chạm vào khuôn mặt chữ điền kia lại hóa thành từng điểm sáng trắng rồi tán đi. Bóng người kia cũng không thèm để ý.
- Bây giờ ngươi đã sẵn sàng chưa?
Bộ Phương lắc đầu, nhàn nhạt nhìn đối phương.
- Thực ra nếu như có thể… ta cũng không muốn đi tới bước đường này.
Bộ Phương lắc đầu.
Hả? Bóng người kia hơi sững sờ.
- Vì sao?
- Vì sao ư?
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái, có vẻ mỉa mai. Hắn giơ tay lên chỉ chỉ không gian đen nhánh xung quanh.
- Ngươi nói là vì cái gì?
Bóng người mơ hồ kia nhịn không được mà cười lên.
- Đừng lo, sau khi tiếp nhận những điều ta giao phó, ngươi có thể trở về, còn có thể đứng trên đỉnh cao nhất, quan sát tất cả sinh mệnh.
Bóng người kia dang hai tay lên, vô cùng bá đạo.
- Ta chỉ là đầu bếp, làm sao phải là quân lâm thiên hạ…
Bộ Phương lắc đầu, thản nhiên nói.
Bóng người kia trầm mặc. Người này đúng là không còn cách nào để nói chuyện.
Bộ Phương thì lại rất bình tĩnh, chắp tay nhìn bốn phía.
- Tiểu Bạch đâu? Có thể trở về không?
Bộ Phương hỏi.
- Tiểu Bạch? Ý ngươi nói là con rối? Chẳng qua chỉ là vật bảo vệ cho ngươi tới tầng thứ này, chính là hoàn thành nhiệm vụ của nó, nó có thể an tâm biến mất, công đức viên mãn rồi. Vạn vật trên thế gian này, đều có ý nghĩa và đạo lý tồn tại riêng.
Bóng người mơ hồ kia nói, trong lời nói của hắn mang theo vẻ lạnh lùng dửng dưng. Sự lạnh lùng kia khiến Bộ Phương sững sờ, hắn nhìn chằm chằm đối phương.
- Ngươi đang nói cái gì? Tiểu Bạch là bạn của ta… vì sao mà phải biến mất?
Trong giọng nói của Bộ Phương có chút dồn dập kịch liệt.
- Tâm trạng của ngươi quá kích động… ngươi không nên như vậy. Ngươi sắp trở thành sự tồn tại vô thượng, ngươi sắp quan sát vạn vật trên thế gian này, ngươi không được dùng tâm tính của chúng sinh để quan sát. Ngươi nên vô tâm, ngươi không nên mang bất kỳ tâm trạng nào, ngươi không cần vì bất cứ chuyện gì mà phiền lòng.
Bóng người mơ hồ nói.
- Được rồi, không phí lời nữa. Sẵn sàng tiếp nhận truyền thừa chưa? Chỉ cần tiếp nhận truyền thừa, ngươi sẽ là sự tồn tại chí cao vô thượng trên thế gian này.
Bóng người mơ hồ kia bước dần từng bước.
Bộ Phương cau mày, nhìn chằm chằm đối phương.
- Trù Thần?
Tên này thật sự là Trù Thần à?
- Ta không tiếp nhận.
Bộ Phương lắc đầu, từ chối dụ hoặc trước mắt. Hoặc nói là, bây giờ Bộ Phương hắn hoàn toàn thờ ơ đối với dụ hoặc như thế. Trừ khi trong thâm tâm hắn thật sự muốn tiếp nhận, nếu không hắn sẽ không dao động.
- Không tiếp nhận? Vì sao? Ngay từ lúc đầu không phải ngươi vẫn đang cố gắng trở thành Trù Thần sao… Mà bây giờ cơ duyên đã bày sẵn trước mặt ngươi, sao lại không trân quý?
Bóng người kia từ tốn nói, có vẻ như càng nói càng trở nên lạnh lùng.
- Đây không phải đường mà ta lựa chọn.
Bộ Phương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận