Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2486: Bổng đánh Thái Thản yêu nghiệt! (2)

Notice: Undefined offset: 236
Một nhát rìu có sức mạnh vô cùng khủng bố, mang theo hư ảnh Phủ Đầu(*), hung hăng từ Thiên Khung Chi Thượng chém xuống.
Co đầu rút cổ?
Lão tử cho ngươi co đầu rút cổ!
Trong ánh mắt Thái Phi toát ra ý cười điên cuồng.
Hắn chính là điên cuồng như vậy, đây là bản tính trời sinh của Thái Thản Thần Tộc.
Nếu không chiến đấu, vậy thì đi chết!
Trong tửu lâu.
Bộ Phương cảm ứng được một kích khủng bố bên ngoài, mày không khỏi nhíu lại, dường như cũng có hơi tức giận.
Sự áp bức phía trước khiến trong lòng Bộ Phương trong lòng hơi hơi tức giận.
- Cẩu gia, mượn cốt đầu của ngươi dùng một chút.
Bộ Phương xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Cẩu gia đang nằm ngáy o o dưới cây Ngộ Đạo, nói
Cẩu gia mở đôi mắt chó nhập nhèm ra, hơi hơi ngẩn ngơ.
Hình như còn chưa hiểu Bộ Phương muốn làm cái gì.
Đã nhìn thấy Bộ Phương cầm theo Thiên Thần cốt, oanh một tiếng cửa tửu lâu mở ra.
Tên tiểu tử Bộ Phương này, khẳng định là mơ ước Thiên Thần cốt của Cẩu gia ta…
Cẩu gia chớp chớp mắt chó.
Cửa tửu lâu mở ra .
Ánh mắt Thái Phi sáng chói.
Phát ra một tiếng thét dài.
Phủ Ảnh chém xuống, muốn dùng một kích chém chết Bộ Phương.
- Ra rồi! Thật sự đi ra rồi!
- Phải đi ra chứ, bằng không tửu lâu sẽ bị chém làm hai nửa mất.
- Người Thái Thản Thần Triều này, khinh người quá đáng!
...
Các cường giả Hạ Ấp Thần Triều đều thấy không cam lòng.
Nhưng mà, bọn họ vẫn là mở to mắt, nhìn về phía trận chiến đấu trong sân.
Bộ Phương đi ra , trong tay mang theo một cái cốt đầu.
Sắc mặt mọi người liền trở nên vô cùng kỳ quái.
Cốt đầu?
Rất nhiều người nhớ tới một màn trước đó, Cẩu gia cầm theo cốt đầu tới đập chết Thượng Đẳng Thần Vương Hắc lão.
Trong lòng lập tức muốn mặc niệm dùm Thái Phi.
Thiếu chút nữa bọn họ đã quên, bên trong tửu lâu còn có một vị lão đại tọa trấn!
- Cốt đầu!
Thái Phi cười lạnh, mặc kệ ngươi cócốt đầu gì, tất cả ở dưới Thái Thản Thần Phù đều là phế thải!
Chết đi!
Thái Phi thét dài.
Bộ Phương mang theo cốt đầu, tung mình bay lên trời.
Động tác không nhanh không chậm.
Phủ Ảnh hạ xuống, làm đầu tóc của hắn không ngừng tung bay.
Sau đó Bộ Phương cầm cốt đầu, nhẹ nhàng đánh ra, va chạm cùng Phù Ảnh
Không có tiếng nổ đáng sợ, không có tiếng động leng keng.
Chỉ có tiếng giống như thủy tinh vỡ tan xoảng một tiếng
Phù Ảnh như huỷ thiên diệt địa này lập tức vỡ tan trước mặt cốt đầu.
Thái Phi ngây dại.
Toàn bộ cường giả của Thái Thản Thần Triều cũng ngây người.
Cường giả của Tiên Linh Thần Triều cũng ngây dại.
Phương Vô Kỵ cũng hít một hơi khí lạnh.
Đầu bếp này, thật sự mạnh như vậy?
- Điều này sao có thể!
Anh mắt Thái Phi co rút, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại.
- Nghe nói ngươi tìm ta?
Thanh âm nhàn nhạt vang lên
Thái Phi ngẩng đầu, nhìn thấy Bộ Phương mặt không biểu tình.
Trong lòng không khỏi run lên.
- Chiến!
Thái Phi bạo rống.
Lời nói quả quyết, tựa hồ gân xanh trên người nổi hết lên.
Nhưng mà, đối mặt với tiếng rống của Thái Phi.
Bộ Phương cầm cốt đầu nhẹ nhàng tiến lên.
Thái Phi rú lên một tiếng.
Bảo bối hắn lấy làm kiêu ngạo, lại bị đánh bại bởi một khúc xương, vỡ thành từng mảnh
Thái Phi bay nhanh, nâng tay ngăn lại.
Bành!
Nhưng mà, một cốt đầu lại nện xuống.
Sắc mặt Thái Phi đại biến.
Cốt đầu này... Vì sao không quan tâm đến phòng ngự của hắn?
Bành! Bành! Bành!
Bộ Phương mặt không biểu tình cầm cốt đầu không ngừng nện xuống.
Động tác giống như là cha mẹ giáo huấn tiểu hài tử.
- Đánh chân.
- Đánh hung.
- Đánh đòn.
Bộ Phương hô lên.
Thái Phi theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng mỗi lần đều bị chịu nỗi khổ cốt đầu nện xuống.
- Ngươi… Ngươi…
Thái Phi giận dữ.
Vì sao lại xảy ra tình cảnh nghiền ép như vậy?
Thái Phi hắn, là người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi của Thái Thản Thần Triều, không có khả năng bị đánh bại!
Có thể đánh bại hắn chỉ có Đế Tử Thái Thản Thần Triều!
- Ta không phục!
Thái Phi phẫn nộ rống.
Bành, một gậy liền nện vào trên mặt hắn.
Thái Phi mê man, che mặt mình lại, hai mắt đẫm lệ.
Giờ phút này, trên người hắn đầy vết xanh xanh tím tím, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Vốn hắn đến đây với khí thế hùng hổ phải đại chiến một phen, tại sao lại rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, giống như đứa bé ba tuổi bị đánh đòn!
- Ta vẫn không phục!
Thái Phi rống giận, cầm lấy Phủ Đầu.
Thiên Thần cốt nện lên cánh tay hắn, Thái Phi lập tức đau.
Ở trên vòm trời.
Thái Phi nhất thời như chó nhà có tang, bị Bộ Phương cầm theo Thiên Thần cốt đuổi đánh.
Trong lòng Bộ Phương cũng rất kinh ngạc.
Thiên Thần cốt đúng là thứ tốt.
Cảm giác đuổi theo đánh người thật tốt!
Trên bầu trời.
Hắc Giáp bị Trung Đẳng Thần Vương của Thái Thản Thần Triều ngăn lại, nhất thời biến sắc.
Hắn ta cúi đầu, vừa lúc thấy Thái Phi bị đuổi, đang chạy như một con chó.
- Tình huống gì đây?
Vẻ mặt của cường giả Thái Thản Thần Triều đều ngơ ngác.
Tên yêu nghiệt Thái Phi lại, bị một tên tiểu tử nghiền ép?
Hắc Giáp đứng phía sau hắn, vẻ mặt vô cùng sảng khoái.
Hắn ta tất nhiên nhận ra trong tay Bộ Phương cầm là Thiên Thần cốt, đó là Thiên Thần cốt của Hắc Cẩu yêu nghiệt kia.
Không hổ là người Thần Hoàng đại nhân coi trọng, không làm mất mặt Hạ Ấp Thần Triều
Thái Phi khóc.
Hắn thật sự khóc.
Mỗi một cốt đầu nện xuống, đau đớn đều xâm nhập vào tận cốt tủy, làm mũi hắn đau xót, nhịn không được muốn rơi lệ.
- Dừng tay!
Trên Thiên Khung.
Trung Đẳng Thần Vương của Thái Thản Thần Triều nhất tức giận mà bay ra.
Cỗ khí tức đáng sợ tràn ra.
Vị Trung Đẳng Thần Vương này chăm chú nhìn Bộ Phương.
Ánh mắt nhìn vào cốt đầu trên tay Bộ Phương, đôi mắt lập tức co rụt lại, ngay sau đó một tia tham lam xẹt qua đáy mắt.
- Thiên Thần cốt? Đúng là là Thiên Thần cốt!
(*) Hồ khẩu: Phần giữa ngón trỏ và ngón cái
(*) Thiên ngoại hữu thiên: thế gian vô tận.
(*) Phủ đầu: rìu, búa
Bạn cần đăng nhập để bình luận