Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1827: Bộ Phương đuổi kịp (1)

Bùm!!
Cơ thể lao về phía trước của con tê giác khổng lồ đột nhiên rung lên, hai chân của nó bỗng nhiên khuỵu xuống và rơi mạnh xuống đất.
Thân hình khổng lồ lao về phía trước tạo ra những khe rãnh sâu trên mặt đất. Những khe rãnh ngang dọc xếp chồng lên nhau.
Bộ Phương khoanh tay đứng đó, hắn thờ ơ nhìn con tê giác to lớn đang trượt qua. Chiếc sừng sắc nhọn của con tê giác kia đang hướng vào người hắn.
Tuy nhiên, Bộ Phương không hề có một chút sợ hãi hay lui về sau một bước nào cả.
Hắn nâng bàn tay lên.
Hắn nhắm vào chiếc sừng sắc nhọn của con tê giác to lớn đằng kia và sau đó vang lên một tiếng bùm.
Đầu của con tê giác to lớn đâm mạnh vào người nhưng Bộ Phương dễ dàng nắm được nó bằng tay không.
Nó không thể động đậy cũng không thể tiến thêm một bước nào cả .
Phía trên tường thành, tất cả mọi người đều bất ngờ đến ngây người.
Con tê giác khổng lồ đó chính là Thú Hoàng Lục Tinh đấy, thực lực của nó cực kỳ mạnh mẽ, nó gần như đã là tồn tại đi ngang ở tầng thứ nhất Tiên Trù Giới.
Đại Ma Vương chỉ mới là Chân Thần Cảnh Nhất Tinh… sao hắn có thể ngăn con tê giác kia lại vậy?
Ngăn nó lại bằng cách nào vậy?!
Mấy người Công Thâu Ban há hốc miệng, tất cả bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hành vi của Bộ Phương vượt quá sức tưởng tượng của mấy người bọn họ.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều co rụt lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, tay Bộ Phương đột nhiên nhéo một cái.
Tại giây phút này, chiếc sừng sắc nhọn của con tê giác to lớn kia đột nhiên vỡ vụn.
Những đường vân dày đặc bao phủ, có tiếng nổ ầm ầm vang lên, chiếc sừng hóa thành mảnh vụn bay đi rồi rơi tứ tung trên mặt đất.
Phù phù phù!!
Tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, bọn họ cảm nhận được một sức mạnh vô song lan tỏa ập đến trước mặt.
Đây là Đại Ma Vương!
Là Đại Ma Vương vô cùng mạnh mẽ! Là Đại Ma Vương luôn luôn không ngừng nghỉ trên con đường tạo nên những điều kỳ diệu!
Bóp nát chiếc sừng sắc nhọn của con tê giác to lớn xong, ánh mắt của Bộ Phương lại khẽ đảo qua rồi dừng lại trên thân con tê giác.
Con tê giác khổng lồ đột nhiên quỳ phục ở trên mặt đất không dám nhúc nhích chút nào.
Không chỉ là bởi vì khí tức Chân Thần Cảnh Cửu Tinh của Bộ Phương.
Chủ yếu vẫn là bởi vì khí tức thuộc về Thần Long và Chu Tước tỏa ra từ trên người Bộ Phương.
Khí tức này khiến cho toàn bộ hung thú có mặt ở đây hoàn toàn sợ hãi không dám nhúc nhích.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thần cảm của Bộ Phương nổ tung trong đầu óc chúng nó.
Hung thú kính sợ kẻ mạnh, thần cảm của Bộ Phương có thể nổ tung trong đầu bọn chúng cũng có nghĩa là nếu Bộ Phương muốn giết chết bọn chúng thì đó cũng là một việc dễ như trở bàn tay.
Phía sau con tê giác to lớn còn có rất nhiều hung thú đang quỳ phục, bọn chúng không còn có bộ dáng hung tợn như trước nữa mà tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy.
- Tê giác Chân Thần Cảnh Lục Tinh…
Bộ Phương mặt không cảm xúc liếc mắt một cái đánh giá con tê giác to lớn, cuối cùng hắn nâng lên tay vỗ vào đầu con tê giác.
Vang lên một tiếng ầm lớn.
Con tê giác khổng lồ biến mất không thấy, nó đã bị Bộ Phương đưa vào trong Điền Viên Thiên Địa.
Chất lượng của con tê giác này khá tốt, nó có thể làm nguyên liệu nấu ăn hay làm cu li đều rất hữu dụng, Ngưu Hán Tam chắc là sẽ rất thích trợ thủ này.
Mà đối với mấy hung thú khác.
Ánh mắt của Bộ Phương lại trở lại vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Thần cảm lan tràn khuếch tán như những gợn sóng rồi nổ tung trong đầu mỗi con hung thú.
- Cút đi!
Tiếng nổ vang ầm ầm làm bầy hung thú đều cảm thấy bất an rối loạn.
Cuối cùng, có một con hung thú thật sự không chịu nổi nữa nên xoay người di chuyển bốn vó lao thẳng về phía ngoài cổng thành đã thủng một lỗ lớn một cách điên cuồng.
Chỉ là trong chốc lát nó đã hoàn toàn biến mất.
Có một con hung thú mở đầu như vậy là có con thứ hai nối tiếp.
Sau đó, hầu như tất cả hung thú đều quay đầu bỏ chạy dưới sức mạnh của Bộ Phương.
Bọn chúng phi nhanh bốn chân gây ra chấn động rồi lao ra ngoài theo lỗ thủng trên cổng thành…
Thú triều đã kết thúc như vậy.
Nhóm người đã tắm máu đang đứng trên tường thành còn có chút hoảng hốt, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái không thể tin được.
Đến bây giờ bọn họ vẫn còn đang không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Xong rồi sao?
- Thú triều cứ như vậy mà kết thúc à? Chúng ta… sống rồi?
- Đại Ma Vương… đã cứu chúng ta?!
...
Những người trên tường thành đều có chút bối rối thì thào.
Bộ Phương vắt tay sau lưng rồi khẽ liếc mắt một cái nhìn mấy người trên tường thành, hắn không nói cái gì cả.
Trong cái lỗ lớn nơi bức tường thành bị vỡ, có một bầy hung thú hoảng sợ không nhìn đường mà bỏ chạy làm bụi bay mù mịt…
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn không đi qua nói chuyện với những người đang ở đây.
Bàn chân hắn đột nhiên dẫm lên mặt đất. Ngay sau đó, thân hình hắn giống như đạn lao ra rồi bay nhanh về phía bầu trời.
Chỉ mới nháy mắt hắn đã lao vào trong mây biến mất không thấy.
...
Ầm ầm ầm!
Cự Ma tung ra một đấm, trời đất đều rung lên.
Cả bầu trời dường như cũng sắp sụp đổ.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ nheo lại.
Cơ thể không ngừng bước đi trong khoảng không.
Nhưng nắm đấm kia luôn dồn dập đánh qua không ngừng áp sát người muốn hoàn toàn nghiền nát hắn ta!
Địch Thái Giới Chủ hét lên, mái tóc vàng nhạt của hắn ta không ngừng tung bay.
Tất cả Bạo Liệt Ngưu Hoàn hắn ta có trong tay đều bị hắn ta bắn ra rồi lần lượt nện vào nắm đấm khổng lồ màu xanh lá kia.
Bùm bùm bùm!
Phía trên nắm đấm khổng lồ màu xanh lá vang lên tiếng nổ ầm ầm không ngừng.
Ngọn lửa lan rộng, những làn sóng hủy diệt tản ra.
Tuy nhiên, cú đấm này không gây ra bất kỳ thương tích nào cho Cự Ma kia.
Mặc dù lớp da phía trên nắm tay bị cháy xém, nhưng thế tiến vẫn không hề suy giảm một chút nào mà nện xuống một cách mãnh liệt.
Nắm đấm kia nện mạnh vào trên người Địch Thái Giới Chủ.
Địch Thái Giới Chủ cũng là chém tới tấp mấy đao đi qua.
Bang!!
Khí lãng bùng nổ giữa hư không.
Các vết nứt trong không gian tiếp tục thoát ra và va vào khoảng không.
Các cường giả Minh Ngục lần lượt lao ra, mỗi một vị cường giả đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Một tia sáng màu vàng nhanh chóng bắn ra.
Cơ thể của Địch Thái Giới Chủ bắn ra giống như một viên đạn, nhanh chóng đập vào một chỗ xa.
Cả người hắn ta nện mạnh trên mặt đất làm vang lên một tiếng bùm, mặt đất đều bị nổ tung.
Nơi xa.
Cả người Ngưu thành chủ toàn là máu, những vết thương dày đặc xóa tan bộ dáng ưu nhã ngày trước của hắn.
Bây giờ hắn trông vô cùng chật vật, máu không ngừng chảy ra từ miệng các vết thương, nhìn vô cùng ghê rợn.
Từng vị cường giả vây quanh hắn giống như một con thú bị mắc kẹt đang chiến đấu.
Hắn thế đơn lực mỏng cũng chỉ có thể làm được đến mức này thôi.
Đá vụn lởm chởm, khóe miệng Địch Thái Giới Chủ vương máu, hắn ta bò ra từ đống đổ nát.
Trên cầu Thiên Minh nơi xa còn có đại quân Minh Ngục đang không ngừng xâm nhập.
Minh Khí ngập trời hầu như muốn chắn hết lồng ngực hắn ta làm cho tia hy vọng cuối cùng của hắn ta cũng bị quét sạch.
Hắn ta thật sự không cam lòng…
Nếu không phải Tiên Thụ suy tàn, mấy cường giả Minh Ngục này sao có thể có cơ hội xâm nhập vào Tiên Trù Giới!
Nếu đây là thời kỳ hoàng kim của Tiên Trù Giới thì mấy tên cường giả Minh Ngục này làm gì có can đảm dám đánh vào Tiên Trù Giới?!
Vào thời kỳ hoàng kim của Tiên Trù Giới chính là có tồn tại cấp Thần Trù, Lân Trù càng là có mấy chục vị.
Loại tồn tại như vậy, ai còn dám lao vào mà kiếm chuyện cơ chứ?!
Cự Ma lạnh lùng liếc nhìn rồi dùng tay nện xuống đất.
Mặt đất lại đột nhiên nứt ra như sắp vỡ ra hoàn toàn.
Cự Ma mở to răng nanh rồi phát ra tiếng rít gào rống giận:
Bạn cần đăng nhập để bình luận