Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1107: Sở Trường Sinh xấu hổ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi Bộ Phương đánh răng rửa mặt xong lập tức rời khỏi gian phòng của mình đi xuống dưới lầu, ở đầu đường, Tiểu Bạch đờ người đứng yên tại chỗ, sau khi Thí Thần cung chiếm đoạt chủ trì Yến Thành, Tiểu Bạch cũng thuận tiện bắt đầu ngây người và tiến hóa.
Sau lần tiến hóa này, không biết sức chiến đấu của Tiểu Bạch sẽ tăng lên đến cái dạng trình độ nào.
Nhưng mà chắc hẳn phải mạnh hơn trước rất nhiều.
Bộ Phương sờ sờ bụng của Tiểu Bạch rồi bước vào trong phòng bếp, vừa vào phòng bếp, một luồng ánh sáng màu vàng bay nhanh tới, ghé vào trên bờ vai của hắn.
Con ngươi Tiểu Bì đảo một vòng suy nghĩ, trong miệng không ngừng phun ra vô số bong bóng.
Bộ Phương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bì một chút, sau đó khóe miệng hắn cong lên, sau khi vuốt ve đầu Tiểu Bì xong, hắn bắt đầu huấn luyện trù nghệ buổi sáng.
Xèo xèo xèo…
Một luồng hơi nóng nhanh chóng cuồn cuộn bốc lên trong phòng bếp, mùi thơm từ từ bốc lên bay ra.
Bộ Phương rất nhanh đã từ trong phòng bếp đi ra, bưng đồ ăn đi tới giữa tửu lâu.
Cẩu Gia đang nằm dưới táng cây Ngộ Đạo, lỗ mũi chó khẽ động, lập tức mở mắt, thân hình nó trong nháy mắt vọt ra, chạy tới trước bàn ăn, móng vuốt chó đặt lên trên bàn cơm, lè lưỡi, vẻ mặt phấn khích.
Tiểu Hoa đang ngồi xếp bằng thổ nạp bên cạnh Cẩu Gia, cũng bị động tác bất thình lình của Cẩu Gia làm cho hoảng sợ.
Mắt đẹp của rắn Tam Hoa mở ra, khuôn mặt mê man lẫn ngây ngốc.
Bỗng nhiên, mũi Tiểu Hoa khẽ giật, nhịn không được chạy tới leo lên bàn cơm, ngồi ở vị trí phía trên, cùng nhau chờ đợi.
Tiểu U cũng bò ra khỏi thuyền U Minh, vươn vai duỗi người, dáng người xinh đẹp đó khiến cho gương mặt của Tiểu Hoa dại ra.
Cặp đùi đẹp thẳng tắp mở ra, sải bước đi tới ngồi lên bàn cơm, một tay giơ lên chống cằm, mái tóc đen thẳng dài xõa xuống, có loại cảm giác nhàn nhã thong dong của năm tháng.
- Túy Bài Cốt của Tiểu Hắc, cơm Long Huyết của Tiểu U.
Bộ Phương đặt hai phần thức ăn lên bàn, đẩy tới trước mặt một người một chó, thản nhiên nói.
Ngay sau đó, một người một chó vùi đầu vào cái mâm sứ bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Vẻ mặt Tiểu Hoa đờ đẫn nhìn đĩa thức ăn của hai người kia, mờ mịt quay đầu vòng lại, sau khi nuốt một ngụm nước bọt trong miệng xuống, lại nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương cũng hơi sửng sờ, dường như hắn đã quên mất cô nhóc Tiểu Hoa này rồi.
Bộ Phương sờ sờ đầu của Tiểu Hoa, lông mày nhướng lên, cuối cùng vẫn quay người đi vào trong phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm bốc lên cuồn cuộn, một món ăn ngon đã được nấu xong.
Hắn đi ra khỏi phòng bếp, đặt món ăn kia lên trên bàn cơm, đẩy tới trước mặt Tiểu Hoa.
Hơi nóng liên tục tỏa ra như sương mù khiến cho đôi mắt Tiểu Hoa không khỏi nheo lại.
Mắt rắn Tam Hoa của Tiểu Hoa vừa chuyển, cuối cùng dừng ở trên cái khay sứ trước mặt bản thân. .
Món ăn trên cái khay sứ kiểu Trung Quốc kia rất ít…Chỉ có một cái bánh bao tròn vo màu vàng kim.
Đây là bánh bao gì vậy? Sao nhìn nó có vẻ dễ thương thế?
- Bánh bao hào sữa chiên này ăn ngon lắm, rất thích hợp với ngươi.
Bộ Phương sờ sờ đầu của Tiểu Hoa, nghiêm trang nói bậy.
Tiểu Hoa có chút mờ mịt không thèm để ý đến Bộ Phương, cầm bánh bao hàu sữa chiên còn đang nóng hôi hổi lên, cũng không sợ nóng nhét vào đầy trong miệng.
Tiểu Hoa há miệng ra, hai chiếc răng nanh sắc nhọn hiện lên.
Ngoàm!
Tiểu Hoa cắn xuống một ngụm, mùi vị đậm đà nồng hậu của bánh bao hàu sữa chiên lan tỏa ra, hương vị kia vô cùng ngào ngạt, còn có nước canh màu trắng sữa từ bên trong chảy xuôi ra.
Mũi của Tiểu Hoa không khỏi run run, phồng lên, thơm quá đi...
Sột soạt...
Ăn ngon thật!
Tiểu Hoa hoàn toàn say mê, lần đầu tiên ăn được bánh bao hàu sữa chiên, Tiểu Hoa đã bị nó hấp dẫn thật sâu.
Chỉ một lát, bánh bao hàu sữa chiên đã bị Tiểu Hoa ăn hết sạch sẽ, thậm chí tiểu nha đầu này còn mút sạch dầu mỡ dính trên ngón tay.
Sau khi Tiểu Hoa ăn xong mới quay đầu lại nhìn sang Bộ Phương, chớp đôi mắt rắn Tam Hoa to tròn.
Ánh mắt của nha đầu kia giống như đang muốn nói: Thêm một phần nữa đi.
Đương nhiên Bộ Phương có quy định của Bộ Phương, chắc chắn là sẽ không làm thêm một phần nào nữa.
Cẩu Gia và Tiểu U sớm đã quen với cái tính tình thối tha thậm tệ này của Bộ Phương, tuy rằng bọn họ ăn xong cũng muốn thêm một phần nữa, nhưng mà Bộ Phương sẽ không để ý tới.
Bộ Phương không bị đôi mắt to tròn trong veo như nước của Tiểu Hoa làm cảm động.
Hắn chỉ sờ sờ đầu của đối phương, duỗi một ngón tay ra, quơ quơ, ý bảo không thể được.
Một ngày chỉ có thể ăn một lần thôi.
Tiểu Hoa cảm thấy rất tủi thân.
Bộ Phương vỗ vỗ đầu của con bé rồi đi vào trong phòng bếp, nhưng chỉ mới đi được hai bước đã bị Tiểu Hoa hai mắt rưng rưng ôm lấy bắp đùi.
Bởi vì Tiểu Hoa vẫn còn là Thất Thải Phệ Thiên Mãng ấu niên nên không nói được, nhưng đôi mắt to tròn trong veo của nó lại giống như biết nói.
Bộ Phương xoa nhẹ đầu của Tiểu Hoa, vẫn im lặng từ chối.
Tiểu Hoa ủ rũ cúi đầu quay lại bên cạnh Cẩu Gia, tựa lên cơ thể béo mập của Cẩu Gia đã ăn no nằm ngủ, yên lặng rơi lệ.
Sở Trường Sinh đi xuống dưới lầu, dung mạo tuấn tú dưới ánh mặt trời chiếu rọi có chút lóng lánh.
Mái tóc bạc trắng trên đầu hắn quả thật rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lúc Sở Trường Sinh còn trẻ đúng là cực kì đẹp trai.
- Đổi thành trang phục nhân viên phục vụ đi..
Bộ Phương đưa bộ quần áo nhân viên phục vụ mà hệ thống đã chuẩn bị cho Sở Trường Sinh.
Khóe miệng Sở Trường Sinh cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng sau đó lại quay lên lầu thay quần áo.
Lúc hắn một lần nữa đi xuống lầu, vẫn dùng dáng vẻ tao nhã như cũ. Bộ Phương nhìn Sở Trường Sinh nói:
- Hôm nay Thao Thiết tửu lâu khai trương, mục tiêu là đạt được lượng bán ra một nghìn lượt khách, có thể làm được hay không?
Lượng bán ra đạt một nghìn lượt à?
Sở Trường Sinh sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn Bộ Phương một cách cổ quái, nơi này chính là Thiết Tiên thành, là nơi hội tụ nhiều món ăn ngon nhất Tiềm Long Đại Lục.
Mặc dù người này có nhiều món ngon như thế, nhưng tửu lâu có đồ ăn ngon cũng rất nhiều, thực khách dựa vào cái gì mà phải vào ăn ở tửu lâu này chứ?
Muốn đạt được lượng mua một nghìn lượt khách... thật sự có chút khó khăn.
Cho nên Sở Trường Sinh lắc lắc mái tóc bạc trên đầu, trịnh trọng nói:
- Không thể.
Sắc mặt của Bộ Phương không thay đổi nhìn Sở Trường Sinh, hình như hắn cũng không hề giật mình vì sao Sở Trường Sinh nói không có khả năng, giống như hắn đã sớm đoán được.
Mày kiếm của Sở Trường Sinh nhếch lên một cái, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề.
Bộ lão bản muốn làm gì? Vì sao kẻ hèn là hắn lại có một loại dự cảm xấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận