Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3150: Rốt cuộc ngươi cũng trở về! (2)

Notice: Undefined offset: 86
Một đạo kiếm quang trùng thiên, Giáo Chủ Thông Thiên lơ lửng trên hư không, chân đạp tiên kiếm lao như bay về phía trận pháp.
Hắn nhìn món ăn kia một chút, nó như hình thành một thế giới khác trấn giữ Hồn Thần ở trong đó.
Giáo Chủ Thông Thiên chắp lấy tay, đạo bảo tung bay phấp phới trong gió. Hắn nhìn chằm chằm món ăn kia, nội tâm có chút bất an.
Một ngàn năm, đối với Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn như hắn mà nói cũng chỉ như chuyện trong nháy mắt. Nhưng thời gian trôi qua như chiếc đồng hồ cát đang không ngừng chảy, điểm cuối cùng là hủy diệt vô tận.
Lần này không có Bộ Phương, không còn ai có thể dùng món ăn để trấn áp Hồn Thần.
Thở dài một hơi, Giáo Chủ Thông Thiên lại cầm kiếm lên, một tia sáng từ trên trời giáng xuống phía trận pháp kia, trận pháp nổi lên từng gợn sóng.
- Tiếp tục trấn áp đi… ta cũng sẵn sàng một kiếm này, chờ ngươi xuất thế.
Giáo Chủ Thông Thiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm món ăn đã khuyết kia, ánh mắt sắc bén.

Bộ Phương đóng cửa quán ăn, Tiểu Bạch và Độc Cô Vô Song đi tới.
- Đại nhân, hôm nay đóng cửa sớm thế sao?
Độc Cô Vô Song hơi tò mò một chút. Tiểu Bạch thì chớp chớp mắt cơ giới.
- Hôm nay phải tới một nơi, ngươi thu dọn đi rồi qua đây giải sầu chút.
Bộ Phương nói.
Độc Cô Vô Song sững sờ, sau đó gật gật đầu. Chỉ chốc lát sau đã chạy tới, đeo bảo kiếm trên lưng. Trừ lúc phụ giúp mở quán ăn là hắn không mang kiếm, còn lại tất cả thời gian kiếm đều ở bên cạnh hắn.
Bộ Phương cũng không nói gì thêm, nhìn thấy kiếm của Độc Cô Vô Song lại không khỏi nhớ tới bộ Trù Thần. Bộ Trù Thần hòa tan vào trận pháp, tham gia trấn áp Hồn Thần. Bây giờ Bộ Phương không có một vũ khí tiện tay nào.
- Thu dọn xong chúng ta sẽ xuất phát.
Bộ Phương nói.
Độc Cô Vô Song gật gật đầu, Tiểu Bạch cũng gật đầu theo. Tiểu Bạch bây giờ càng ngày càng có tâm tính.
Bộ Phương chắp tay bước đi, hư không vặn vẹo hóa thành một đường lớn.
Hắn bước vào trong đầu tiên, theo sau là Độc Cô Vô Song và Tiểu Bạch. Không gian dịch chuyển, khi cả ba xuất hiện đã ở trên một vùng biển rộng lớn.
- Đây là đâu? Linh khí ít quá… thậm chí còn ít hơn Tầm Tiên Tinh.
Độc Cô Vô Song cảm nhận một chút.
- Nơi này… là nơi ta sinh ra.
Bộ Phương nói.
Độc Cô Vô Song nhất thời ngây ngốc, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ.
- Đại nhân quả nhiên là bất phàm, sinh ra ở một nơi cằn cỗi thế này mà có thể tu luyện tới cảnh giới vô thượng, đúng là người tu hành mẫu mực.
Bộ Phương liếc nhìn Độc Cô Vô Song một chút.
- Thời gian mấy trăm năm, ngươi cũng trở nên mồm mép quá nhỉ.
Độc Cô Vô Song cười gượng.
Bộ Phương nhìn biển cả mênh mông, thở dài một hơi. Lần này trở về, tâm trạng hắn có chút phức tạp.
- Trái đất…
Trận chiến trước kia, có vẻ như Hồn Thần đang muốn nhắm về trái đất. Bộ Phương cau mày, nhắm mắt lại cảm nhận khắp một lượt. Gió thổi nhẹ qua, nước biển lăn tăn gợn sóng.
Đất trời hoàn toàn yên tĩnh, hắn không cảm nhận được bất kì khí tức nào của Hồn Thần… Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Hồn Thần có nhầm lẫn?
Bộ Phương suy nghĩ một lúc thì bước ra. Thân thể hắn như giẫm lên từng bậc thang.
Hắn không hề phát ra khí tức nhưng các tiên nhân ở Tiên Đảo Bồng Lai, Tiên Sơn Côn Lôn đều cảm thấy run sợ. Bọn hắn ngồi xếp bằng trong động, nhìn lên trời cao, cảm giác được một khí tức vô cùng đáng sợ! Cảm giác này khiến bọn hắn không dám có một tư tưởng phản kháng nào.
Bộ Phương thì không để ý tới những thần tiên này, mà cứ thế nhập vào hư không. Trên chín tầng trời, từng tầng mây trôi đi cuồn cuộn. Hắn tìm thấy một cửa động khổng lồ. Tiểu Bạch và Độc Cô Vô Song đi theo phía sau.
Bộ Phương đi về phía cửa động, từng bước vào trong. Động sau đen kịt, trong đó có thân ảnh ba cường giả ngồi xếp bằng. Cả ba đột nhiên mở mắt ra!
Uỳnh!
Tinh thần Độc Cô Vô Song sau lưng Bộ Phương run lên, cảm nhận được áp lực kinh khủng.
Hắn vô cùng kinh hãi. Một nơi nghèo nàn linh khí như vậy mà lại có cường giả mạnh thế này tọa trấn.
Nơi xa, những người kia nhìn thấy Bộ Phương thì đột nhiên cười lớn.
- Ha ha, rốt cuộc ngươi cũng trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận