Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2885: Bộ Phương… đuổi tới! (1)

Vù vù vù...
Là một viên cầu màu đen như mực lớn tầm nắm tay, từ trong hư không rơi thẳng xuống, tựa như một quả khí cầu đen tuyền nhỏ nhắn, chậm rãi bay xuống.
Tốc độ rơi xuống không nhanh cũng không chậm, bao quanh viên cầu đen là một cỗ khí tức kiềm nén vô cùng cường đại.
Trong cung điện Thiên Thần Sinh Mệnh.
Minh Vương Nhĩ Ha và Cẩu gia cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm vào viên cầu đen đang rơi xuống kia.
- Khí tức thật mạnh...
Cẩu gia nghiêm túc nói.
Minh Vương Nhĩ Ha ngắm nghía bông hồng gai, mày đẹp nhăn lại.
- Khí tức rất quen thuộc... là Lão tặc Luân Hồi.
Vù vù!
Viên cầu rơi xuống. Tức thì, khí tức vô cùng khủng bố tuôn ra. Trong nháy mắt, khí tức đó cuồn cuộn dâng trào, tựa như muốn hủy thiên diệt địa.
Cung Thiên Thần Sinh Mệnh tuy rằng đã đổ nát, nhưng giờ phút này tựa như phát ra sự bùng nổ rực rỡ. Tia sáng xông thẳng lên trời, trong nháy mắt đã bao bọc hết tất cả mọi thứ ở bên trong.
Đó là một trận pháp hình tròn, trên trận pháp lóe ra tia sáng màu trắng nhạt, ánh sáng chậm rãi lưu chuyển tựa như vô số ngôi sao trên trời. Viên cầu đen đập mạnh lên trên trận pháp, trong phút chốc, vô số khí tức nổ tung.
Đùng!!!
Khí tức dữ tợn đáng sợ, tựa như hóa thành một con hắc long đang điên cuồng gầm rú và cắn phá.
Trận pháp không ngừng xoay chuyển tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Dưới áp lực này, toàn bộ cung Thiên Thần Sinh Mệnh đều rung lắc, xung quanh cũng không ngừng đổ nát, đất đá ầm ầm đổ xuống.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay, ánh mắt nhíu lại.
- Cái tên lão tặc này… cung điện Thiên Thần Sinh Mệnh của bổn vương mới vừa thu thập được, lẽ nào cứ như vậy mà bị hủy sao?
- Khí tức này… có chút cổ quái… là một chưởng năm đó.
Vẻ mặt Cẩu gia cũng vô cùng cứng nhắc.
Một chưởng năm đó đã đánh tan nát toàn bộ cung Thiên Thần. Năm vị Thiên Thần bọn họ tập hợp lại mới có thể chặn được một chưởng kia, hơn nữa còn lấy thủ đoạn tối cao để chém một cánh tay xuống.
Chỉ tiếc là, cuối cùng cánh tay đó lại rơi vào trong tay của Thiên Thần Luân Hồi. Mà các Thiên Thần khác cũng bị Thiên Thần Luân Hồi dùng thần thông tối cao đánh vào trong vòng luân hồi.
Bọn họ biết trong những năm tháng họ không ở đây, tên Thiên Thần Luân Hồi này nhất định đã nghiên cứu cánh tay kia.
Người sở hữu cánh tay kia chí cao vô thượng, chỉ một cánh tay đơn giản thôi cũng phải khiến cho năm vị Thiên Thần bọn họ hợp sức mới có thể cản được, thậm chí suýt chút nữa đã không thể chống đỡ nổi.
Tất nhiên là rất huyền ảo.
Sức mạnh của người sở hữu cánh ty đó có thể áp đảo cả nhân vật trên cấp Thiên Thần, vì thế, đối với mọi người mà nói thì đây chính là sự mê hoặc.
Ầm Ầm Ầm!
Tiếng nổ vang vọng đất trời. Cung Thiên Thân Sinh Mệnh cuối cùng cũng đã ngừng chấn động. Ánh sáng lóng lánh từ trận pháp chậm rãi tản ra. Bảo vệ cung Thiên Thần không bị phá hủy hoàn toàn.
Minh Vương Nhĩ Ha thở hắt ra, hắn ta giơ tay lên vỗ vỗ lồng ngực vạm vỡ của mình.
- Dọa chết bản vương rồi, chút nữa còn tưởng bổn vương mới quay lại đã phải chịu cảnh không nhà để về.
Trên trời.
Thiên Thần Luân hồi nheo mắt lại.
- Ồ… có chút thú vị, như thế mà cũng không phá được trận pháp sao?
Khí tức của hắn ta có hơi cổ quái, tựa như không ngừng trôi nổi.
Hắn ta từng bước đi xuống từ trên bầu trời giống như đang bước trên bậc thang, rồi dừng lại trên đỉnh của cung Thiên Thần Sinh Mệnh.
Ánh mắt chăm chú tựa như xuyên qua cung Thiên Thần mà nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Ha và Cẩu gia ở bên trong vậy.
Trong cung Thiên Thần.
Các vị Thiên Thần Thượng Cổ bị Cẩu gia dùng xích Tỏa Liên khóa lại đang ngọ nguậy đầy kích động.
Cẩu gia nhíu mày, móng vuốt hơi bấm xuống. Trong nhất thời, sợi xích Thời Gian phát ra ánh sáng.
Tâm trạng của những Thiên Thần Thượng Cổ đó tựa như đang trầm luân trong dòng chảy thời gian, không cách nào thoát ra được.
- Cái Đệch… cái thần thông nhìn ai người đó mang thai của ngươi mạnh hơn thần thông của bản vương nhiều luôn đó…
Minh Vương Nhĩ Ha kinh ngạc nói.
- Ngươi mà là thần thông sao? Ngươi là… ti tiện thì đúng hơn.
Cẩu gia liếc xéo Minh Vương Nhĩ Ha mà nói.
Thiên Thần Luân Hồi dừng trên nóc nhà, hắn ta không thể tiến vào cung Thiên Thần. Chỉ có điều, hắn ta nâng tay lên, cánh to lớn đó của Thiên Thần Luân Hồi mạnh mẽ nện xuống một chưởng.
Đùng một tiếng, chưởng đó nện lên đỉnh đầu vốn dĩ đã sứt mẻ của cung điện Thiên Thần. Toàn bộ cung Thiên Thần rung chuyển, tựa như sẽ sập đổ ngay tức khắc!
Uy lực của chưởng này khiến cho Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Ha run rẩy trong lòng.
- Lão tặc… nhẹ tay chút, ây da.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn tên Thiên Thần Luân Hồi, bất giác đau lòng mà nói.
Thiên Thần Luân Hồi liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, ngay sau đó, cánh tay lại nâng lên lần nữa, hắc khí quấn quanh, một chưởng mạnh mẽ nện xuống.
Nội tâm Minh Vương Nhĩ Ha run lên.
Ầm!!
Trận pháp lại hiện ra.
- Cẩu tử, cùng tiến lên nào! không thể để hắn ta phá hủy cung Thiên Thần được!
Minh Vương Nhĩ Ha nghiến răng nói.
Ngay sau đó, trường bào màu bạc trên người bay lên, sợi chỉ màu vàng lấp lánh bay phất phới, thân hình lập tức hóa thành một đạo ánh sáng rồi bay thẳng lên trời.
Cẩu gia thở dài một hơi, lông chó trên mình dựng ngược, khí tức bắt đầu không ngừng trôi nổi. Thế nhưng, nó còn chưa kịp động thân thì một tiếng nổ vang lên.
thân hình Minh Vương Nhĩ Ha bay ngược trở lại, nện mạnh xuống đất.
Cẩu gia:
- ...
Minh Vương Nhĩ Ha mặt không đổi sắc mà lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên mình.
- Ê… Cẩu tử, tư thế ngã khi này… có đẹp trai không?
Cẩu gia trợn ngược mắt chó.
Minh Vương Nhĩ Ha lúc này đã khôi phục tu vi, thực lực tương đương với các Thiên thần bây giờ, cũng không kém nó là mấy. Thế nhưng vẫn bị Thiên Thần Luân Hồi dùng một chưởng đánh bay trở về?
Tên Thiên Thần Luân Hồi này… hiện tại mạnh đến cỡ nào chứ?
Lần xuất hiện này, chắc có lẽ là chân thân, không phải phân thân nữa!
- Lên!
Cẩu gia nói.
Ầm!!
Thời Gian Pháp Tắc bùng nổ, từng sợi Tỏa Liên quấn quanh người nó, móng vuốt nhanh chóng đập xuống, hóa thành một tia sáng màu đen rồi bay ra khỏi cung Thiên Thần.
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Ha ngưng trọng lại, hắn ta vung đóa hoa hồng gai lên, hàng ngàn cánh hoa lưu chuyển thành một vòng quây quanh hắn ta, tỏa ra ánh sáng màu bạc lấp lánh…
Đoàn chiến có thể thua, phong độ không thể mất…
Bước chân của hắn ta giẫm lên trên cánh hoa màu đỏ rượu rồi phóng vút lên cao.
Pháp Tắc Sinh Mệnh vừa thô vừa to bay lên, chỉ tập trung đánh vào Thiên Thần Luân Hồi. Hai người Cẩu gia và Minh Vương Nhĩ Ha lần lượt chạy ra khỏi cung Thiên Thần.
Rầm Rầm!
Tấm màng mỏng buông xuống, trong nháy mắt đã đánh nhau với Thiên Thần Luân Hồi.
- Cuối cùng cũng chịu ra.
Trên khóe miệng của Thiên Thần Luân Hồi có dính máu tươi, ánh mắt hắn ta nhíu lại, có chút tà dị. Hắn ta nâng tay lên, mạnh mẽ nện xuống một chưởng.
Ẩm!
Trên đỉnh đầu, vòng xoáy luân hồi màu xám hiện lên, mạnh mẽ mà đánh về phía Cẩu gia và Minh Vương Nhĩ Ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận